古诗词

车中作古乐府

尹廷高

车历辘,车历辘,驴牛逐逐双转毂。chē lì lù,chē lì lù,lǘ niú zhú zhú shuāng zhuǎn gǔ。
可怜喘汗更鞭朴,行到深更鞭转速。kě lián chuǎn hàn gèng biān pǔ,xíng dào shēn gèng biān zhuǎn sù。
老夫平生苦晕眩,两手扶头身蹙缩。lǎo fū píng shēng kǔ yūn xuàn,liǎng shǒu fú tóu shēn cù suō。
停车少憩日又出,束栝营炊道旁屋。tíng chē shǎo qì rì yòu chū,shù guā yíng chuī dào páng wū。
牛疲马跛筋力绝,世上利名心未足,前车未去后车续。niú pí mǎ bǒ jīn lì jué,shì shàng lì míng xīn wèi zú,qián chē wèi qù hòu chē xù。
车历辘,车历辘,老夫柳下眠正熟。chē lì lù,chē lì lù,lǎo fū liǔ xià mián zhèng shú。
铃丁当,铃丁当,大车小车摆作行。líng dīng dāng,líng dīng dāng,dà chē xiǎo chē bǎi zuò xíng。
问渠捆载有何物,云是官满非经商。wèn qú kǔn zài yǒu hé wù,yún shì guān mǎn fēi jīng shāng。
蟠螭金函五色毯,钿螺椅子象牙床。pán chī jīn hán wǔ sè tǎn,diàn luó yǐ zi xiàng yá chuáng。
美人娇娇如海棠,面帘半染尘土黄。měi rén jiāo jiāo rú hǎi táng,miàn lián bàn rǎn chén tǔ huáng。
迎门软脚闹亲旧,提擎骆瓮刲肥羊,人生富贵归故乡。yíng mén ruǎn jiǎo nào qīn jiù,tí qíng luò wèng kuī féi yáng,rén shēng fù guì guī gù xiāng。
铃丁当,铃丁当,老夫北行书满箱。líng dīng dāng,líng dīng dāng,lǎo fū běi xíng shū mǎn xiāng。

尹廷高

廷高,字仲明,别号六峰,遂昌人。其父竹坡,当宋季以能诗称。仲明遭乱转徙,宋亡二十年,始归故乡。尝掌教于永嘉,秩满至京,谢病归。所著有《玉井樵唱正续稿》。自题其卷首云:「先君登癸丑奉常第,宦游湖海,作诗凡千馀首。丙子,家燬于寇,遗编散落,无一存者。仅忆《秋日寄僧》一联曰:『白蘋影蘸无痕水,黄菊香催未了诗。』先业无传,雅道几废,不肖孤之罪也。」观此,则仲明诗学,有自来矣。 尹廷高的作品>>

猜您喜欢

观音石

尹廷高

磨尽当年杀气醒,石间仿佛见珠缨。mó jǐn dāng nián shā qì xǐng,shí jiān fǎng fú jiàn zhū yīng。
自从放下屠刀后,江上寒潮几度生。zì cóng fàng xià tú dāo hòu,jiāng shàng hán cháo jǐ dù shēng。

莲经放光

尹廷高

七卷流传自李唐,夜深古纸发光芒。qī juǎn liú chuán zì lǐ táng,yè shēn gǔ zhǐ fā guāng máng。
高人宴坐都无见,寂寂中庭月一方。gāo rén yàn zuò dōu wú jiàn,jì jì zhōng tíng yuè yī fāng。

宣仁太后遗像

尹廷高

谤史欺天只自欺,母能改子更何疑。bàng shǐ qī tiān zhǐ zì qī,mǔ néng gǎi zi gèng hé yí。
女中今识真尧舜,愁绝年年社饭时。nǚ zhōng jīn shí zhēn yáo shùn,chóu jué nián nián shè fàn shí。

高琼太守遗像

尹廷高

河流咫尺隔腥膻,进寸曾令火德燃。hé liú zhǐ chǐ gé xīng shān,jìn cùn céng lìng huǒ dé rán。
江海扬尘龙虎逝,英雄犹有画图传。jiāng hǎi yáng chén lóng hǔ shì,yīng xióng yóu yǒu huà tú chuán。

题秋山晚色图

尹廷高

千峰含翠入高寒,咫尺生绡眼界宽。qiān fēng hán cuì rù gāo hán,zhǐ chǐ shēng xiāo yǎn jiè kuān。
开尽黄花归未得,霜林红叶画中看。kāi jǐn huáng huā guī wèi dé,shuāng lín hóng yè huà zhōng kàn。

腊月海棠

尹廷高

尤物真能夺化工,腊前偷泄数枝红。yóu wù zhēn néng duó huà gōng,là qián tōu xiè shù zhī hóng。
霜花不上胭脂面,强饰春妍嫁北风。shuāng huā bù shàng yān zhī miàn,qiáng shì chūn yán jià běi fēng。

立秋日

尹廷高

一叶才飞暑渐收,西风吹起鬓飕飕。yī yè cái fēi shǔ jiàn shōu,xī fēng chuī qǐ bìn sōu sōu。
清凉入骨皆恩意,寄语人间莫怨秋。qīng liáng rù gǔ jiē ēn yì,jì yǔ rén jiān mò yuàn qiū。

永嘉精舍二首

尹廷高

寂寞真如住院僧,竛竮瘦影半孤灯。jì mò zhēn rú zhù yuàn sēng,líng pīng shòu yǐng bàn gū dēng。
法筵第一无他说,只有修斋旧葛藤。fǎ yán dì yī wú tā shuō,zhǐ yǒu xiū zhāi jiù gé téng。

永嘉精舍二首

尹廷高

败檐偪仄怕抬头,孤宦飘零不自由。bài yán bī zè pà tái tóu,gū huàn piāo líng bù zì yóu。
半夜空斋风雨急,梦中误唤系渔舟。bàn yè kōng zhāi fēng yǔ jí,mèng zhōng wù huàn xì yú zhōu。

枫塘别业

尹廷高

白云缺处露檐牙,鸡犬相闻仅数家。bái yún quē chù lù yán yá,jī quǎn xiāng wén jǐn shù jiā。
幽鸟不啼林寂寂,满山黄雾落松花。yōu niǎo bù tí lín jì jì,mǎn shān huáng wù luò sōng huā。

燕山九日

尹廷高

每逢佳节倍思家,独倚高秋感物华。měi féng jiā jié bèi sī jiā,dú yǐ gāo qiū gǎn wù huá。
莫被黄花瞒醉眼,满城风雨是天涯。mò bèi huáng huā mán zuì yǎn,mǎn chéng fēng yǔ shì tiān yá。

金台

尹廷高

招贤事往久凄凉,志气何人为激昂。zhāo xián shì wǎng jiǔ qī liáng,zhì qì hé rén wèi jī áng。
多少黄金化尘土,荒台千古说昭王。duō shǎo huáng jīn huà chén tǔ,huāng tái qiān gǔ shuō zhāo wáng。

癸丑元旦即事二首

尹廷高

客窗曙色渐朦胧,不觉微和上笑容。kè chuāng shǔ sè jiàn méng lóng,bù jué wēi hé shàng xiào róng。
乡梦醒来残烛在,东风吹送景阳钟。xiāng mèng xǐng lái cán zhú zài,dōng fēng chuī sòng jǐng yáng zhōng。

癸丑元旦即事二首

尹廷高

弟兄遥想颂椒盘,应望天涯忆岁寒。dì xiōng yáo xiǎng sòng jiāo pán,yīng wàng tiān yá yì suì hán。
归雁纷纷空北向,更无一字寄平安。guī yàn fēn fēn kōng běi xiàng,gèng wú yī zì jì píng ān。

南归过钓台

尹廷高

高风千古水漫漫,云压双台暮色寒。gāo fēng qiān gǔ shuǐ màn màn,yún yā shuāng tái mù sè hán。
惟有倒骑牛背客,月明横笛过严滩。wéi yǒu dào qí niú bèi kè,yuè míng héng dí guò yán tān。