古诗词

李俊民

母应之饷黍

李俊民

忆昔周室衰,周人咏黍离。yì xī zhōu shì shuāi,zhōu rén yǒng shǔ lí。
君今饷我黍,为赋黍离诗。jūn jīn xiǎng wǒ shǔ,wèi fù shǔ lí shī。
厥初蓺黍时,饭牛使牛肥。jué chū yì shǔ shí,fàn niú shǐ niú féi。
八月黍未穫,胡儿驱牛归。bā yuè shǔ wèi huò,hú ér qū niú guī。
胡儿不满欲,我民还买犊。hú ér bù mǎn yù,wǒ mín hái mǎi dú。
今秋犊未大,又被胡儿逐。jīn qiū dú wèi dà,yòu bèi hú ér zhú。
胡儿皆饱肉,我民食不足。hú ér jiē bǎo ròu,wǒ mín shí bù zú。
食不足,尚可鬻子输官粟。shí bù zú,shàng kě yù zi shū guān sù。

游碧落

李俊民

浮云翳炎景,长夏惬幽事。fú yún yì yán jǐng,zhǎng xià qiè yōu shì。
相陪林下友,共造金碧地。xiāng péi lín xià yǒu,gòng zào jīn bì dì。
清流漱寒玉,老树耸苍翠。qīng liú shù hán yù,lǎo shù sǒng cāng cuì。
何人开山祖,妙处发天秘。hé rén kāi shān zǔ,miào chù fā tiān mì。
悠悠岁月深,剥落磨崖字。yōu yōu suì yuè shēn,bō luò mó yá zì。
遨头兴不浅,有酒留客醉。áo tóu xīng bù qiǎn,yǒu jiǔ liú kè zuì。
幽鸟背人飞,不惯闻鼓吹。yōu niǎo bèi rén fēi,bù guàn wén gǔ chuī。
抵暮出山门,溪风送归骑。dǐ mù chū shān mén,xī fēng sòng guī qí。

史遂良索诗

李俊民

立身有道邦,谁似直哉史。lì shēn yǒu dào bāng,shuí shì zhí zāi shǐ。
流传百世后,各各异行止。liú chuán bǎi shì hòu,gè gè yì xíng zhǐ。
许史有何厚,在汉势如彼。xǔ shǐ yǒu hé hòu,zài hàn shì rú bǐ。
安史有何薄,在唐乱如此。ān shǐ yǒu hé báo,zài táng luàn rú cǐ。
人之贤与愚,皆为类所使。rén zhī xián yǔ yú,jiē wèi lèi suǒ shǐ。
近从侪辈中,偶得一狂士。jìn cóng chái bèi zhōng,ǒu dé yī kuáng shì。
未能通一经,谓可拾青紫。wèi néng tōng yī jīng,wèi kě shí qīng zǐ。
时时出俚句,技痒不自己。shí shí chū lǐ jù,jì yǎng bù zì jǐ。
只恐落调歌,难入知音耳。zhǐ kǒng luò diào gē,nán rù zhī yīn ěr。
纵横言世事,不顾剌舌耻。zòng héng yán shì shì,bù gù lá shé chǐ。
焉知阮嗣宗,口不挂臧否。yān zhī ruǎn sì zōng,kǒu bù guà zāng fǒu。
年高鬓如雪,乡曲所不齿。nián gāo bìn rú xuě,xiāng qū suǒ bù chǐ。
试与阿戎谈,咄哉犁之子。shì yǔ ā róng tán,duō zāi lí zhī zi。

留别李巽之

李俊民

嗟嗟平生交,所恨不耐久。jiē jiē píng shēng jiāo,suǒ hèn bù nài jiǔ。
几年戎马间,太半正丘首。jǐ nián róng mǎ jiān,tài bàn zhèng qiū shǒu。
忆初识君面,同门皆小友。yì chū shí jūn miàn,tóng mén jiē xiǎo yǒu。
倏忽五十春,相见成老叟。shū hū wǔ shí chūn,xiāng jiàn chéng lǎo sǒu。
淹淹泉下人,树拱骨已朽。yān yān quán xià rén,shù gǒng gǔ yǐ xiǔ。
崎岖见在身,何幸得此寿。qí qū jiàn zài shēn,hé xìng dé cǐ shòu。
感慨岁云晚,哀泪迸林薮。gǎn kǎi suì yún wǎn,āi lèi bèng lín sǒu。
古今均一梦,万事付杯酒。gǔ jīn jūn yī mèng,wàn shì fù bēi jiǔ。

司谏许道真徵复图

李俊民

君不见退休绿野平淮相,灵台不许丹青状。jūn bù jiàn tuì xiū lǜ yě píng huái xiāng,líng tái bù xǔ dān qīng zhuàng。
又不见五湖归去鸱夷桨,越人争铸黄金像。yòu bù jiàn wǔ hú guī qù chī yí jiǎng,yuè rén zhēng zhù huáng jīn xiàng。
功成身退天之道,道直天怜去官早。gōng chéng shēn tuì tiān zhī dào,dào zhí tiān lián qù guān zǎo。
盐梅须借筑岩人,羽翼重来采芝老。yán méi xū jiè zhù yán rén,yǔ yì zhòng lái cǎi zhī lǎo。
袖中谏草力回天,害除利兴车载悬。xiù zhōng jiàn cǎo lì huí tiān,hài chú lì xīng chē zài xuán。
何忧不识荆州面,图画如今处处传。hé yōu bù shí jīng zhōu miàn,tú huà rú jīn chù chù chuán。

郭显道美人图

李俊民

君不见昭阳殿里蓬莱人,终惹渔阳胡马尘。jūn bù jiàn zhāo yáng diàn lǐ péng lái rén,zhōng rě yú yáng hú mǎ chén。
又不见吴宫夜夜乌栖曲,竟使姑苏走麋鹿。yòu bù jiàn wú gōng yè yè wū qī qū,jìng shǐ gū sū zǒu mí lù。
移人大抵物之尤,丧乱未免天公愁。yí rén dà dǐ wù zhī yóu,sàng luàn wèi miǎn tiān gōng chóu。
虽然丹青不解语,冷眼指作乡温柔。suī rán dān qīng bù jiě yǔ,lěng yǎn zhǐ zuò xiāng wēn róu。
试问人闲何处有,画师恐是倾国手。shì wèn rén xián hé chù yǒu,huà shī kǒng shì qīng guó shǒu。
却怜当日毛延寿,故写巫山女粗丑。què lián dāng rì máo yán shòu,gù xiě wū shān nǚ cū chǒu。

宣差射虎

李俊民

北原风劲霜草枯,草闲出没藏於菟。běi yuán fēng jìn shuāng cǎo kū,cǎo xián chū méi cáng yú tú。
眈眈来此被谁驱,不防邂逅冯妇车。dān dān lái cǐ bèi shuí qū,bù fáng xiè hòu féng fù chē。
将军胆气勇有馀,手中笑撚金仆姑。jiāng jūn dǎn qì yǒng yǒu yú,shǒu zhōng xiào niǎn jīn pū gū。
等闲如射兔与狐,两眼错莫精光无。děng xián rú shè tù yǔ hú,liǎng yǎn cuò mò jīng guāng wú。
深山大泽失所居,或撩汝头编汝须。shēn shān dà zé shī suǒ jū,huò liāo rǔ tóu biān rǔ xū。
可怜肉食无远图,伎俩不及黔之驴。kě lián ròu shí wú yuǎn tú,jì liǎ bù jí qián zhī lǘ。

群鼠为耗而猫不捕

李俊民

欺人鼠辈争出头,夜行如市昼不休。qī rén shǔ bèi zhēng chū tóu,yè xíng rú shì zhòu bù xiū。
渴时欲竭满河饮,饥后共觅太仓偷。kě shí yù jié mǎn hé yǐn,jī hòu gòng mì tài cāng tōu。
有时凭社窃所贵,亦为忌器不忍投。yǒu shí píng shè qiè suǒ guì,yì wèi jì qì bù rěn tóu。
某氏终贻子神祸,祐甫恨不猫职修。mǒu shì zhōng yí zi shén huò,yòu fǔ hèn bù māo zhí xiū。
受畜于人要除害,祭有八蜡礼颇优。shòu chù yú rén yào chú hài,jì yǒu bā là lǐ pǒ yōu。
近怜衔蝉在我侧,何故肉食无远谋。jìn lián xián chán zài wǒ cè,hé gù ròu shí wú yuǎn móu。
眈眈雄相猛于虎,不肯捕捉分人忧。dān dān xióng xiāng měng yú hǔ,bù kěn bǔ zhuō fēn rén yōu。
纵令同乳不同气,一旦反目恩为雠。zòng lìng tóng rǔ bù tóng qì,yī dàn fǎn mù ēn wèi chóu。
君不见唐家拔宅鸡犬上升去,彼鼠独堕天不收。jūn bù jiàn táng jiā bá zhái jī quǎn shàng shēng qù,bǐ shǔ dú duò tiān bù shōu。

扫晴妇

李俊民

卷袖褰裳手持帚,挂向阴空便摇手。juǎn xiù qiān shang shǒu chí zhǒu,guà xiàng yīn kōng biàn yáo shǒu。
前推后却不辞劳,欲动不动谁掣肘。qián tuī hòu què bù cí láo,yù dòng bù dòng shuí chè zhǒu。
偶人相对木与土,神女但夸朝复暮。ǒu rén xiāng duì mù yǔ tǔ,shén nǚ dàn kuā cháo fù mù。
龙公不作本分事,中闲多少闲云雨。lóng gōng bù zuò běn fēn shì,zhōng xián duō shǎo xián yún yǔ。
见说周人忧旱母,宁知东海无冤妇。jiàn shuō zhōu rén yōu hàn mǔ,níng zhī dōng hǎi wú yuān fù。
殷勤更倩封家姨,一时断送龙回首。yīn qín gèng qiàn fēng jiā yí,yī shí duàn sòng lóng huí shǒu。

雨雹

李俊民

云龙失守元气乖,隐隐愁听狂车雷。yún lóng shī shǒu yuán qì guāi,yǐn yǐn chóu tīng kuáng chē léi。
须臾飘骤不成雨,一天风雹从何来。xū yú piāo zhòu bù chéng yǔ,yī tiān fēng báo cóng hé lái。
交横散落星石陨,纷霍迸击冰山摧。jiāo héng sàn luò xīng shí yǔn,fēn huò bèng jī bīng shān cuī。
坳平忽讶坑谷满,垤起俄作丘陵堆。ào píng hū yà kēng gǔ mǎn,dié qǐ é zuò qiū líng duī。
惊忙飞走残夭夭,斫器枝叶枯根荄。jīng máng fēi zǒu cán yāo yāo,zhuó qì zhī yè kū gēn gāi。
穿窗入户弹相射,填街溢巷把莫推。chuān chuāng rù hù dàn xiāng shè,tián jiē yì xiàng bǎ mò tuī。
恢恢难补天网漏,凛凛欲压坤轴颓。huī huī nán bǔ tiān wǎng lòu,lǐn lǐn yù yā kūn zhóu tuí。
一方生理遭殄瘁,造物不恤空自哀。yī fāng shēng lǐ zāo tiǎn cuì,zào wù bù xù kōng zì āi。
是时仲夏行冬令,谁把四序颠倒催。shì shí zhòng xià xíng dōng lìng,shuí bǎ sì xù diān dào cuī。
虽有舜弦愠不解,孰谓邹律春能回。suī yǒu shùn xián yùn bù jiě,shú wèi zōu lǜ chūn néng huí。
阳虽位降乾道在,一阴才进力可排。yáng suī wèi jiàng qián dào zài,yī yīn cái jìn lì kě pái。
履霜之渐此其始,司寒挟党结祸胎。lǚ shuāng zhī jiàn cǐ qí shǐ,sī hán xié dǎng jié huò tāi。
春秋大小百馀国,独向鲁地三为灾。chūn qiū dà xiǎo bǎi yú guó,dú xiàng lǔ dì sān wèi zāi。
世间万事岂不见,那用区区书观台。shì jiān wàn shì qǐ bù jiàn,nà yòng qū qū shū guān tái。
我思天变岂徒尔,以象告人当自裁。wǒ sī tiān biàn qǐ tú ěr,yǐ xiàng gào rén dāng zì cái。

壬申岁旱官为设食以济饥民

李俊民

千里地赤泽未沾,骄阳为沴烈火炎。qiān lǐ dì chì zé wèi zhān,jiāo yáng wèi lì liè huǒ yán。
就中秦头晋尾旱魃所栖托,十室九室突不黔。jiù zhōng qín tóu jìn wěi hàn bá suǒ qī tuō,shí shì jiǔ shì tū bù qián。
撑肠一饱岂易得,咀嚼草木如荠甜。chēng cháng yī bǎo qǐ yì dé,jǔ jué cǎo mù rú jì tián。
山川课云职不举,无乃风伯号令严。shān chuān kè yún zhí bù jǔ,wú nǎi fēng bó hào lìng yán。
民是天民天自恤,何时霹雳起龙潜。mín shì tiān mín tiān zì xù,hé shí pī lì qǐ lóng qián。

男扬洗儿

李俊民

自惭无德为儿父,今朝把酒为儿寿。zì cán wú dé wèi ér fù,jīn cháo bǎ jiǔ wèi ér shòu。
为儿今赋洗儿诗,愿儿他日于儿厚。wèi ér jīn fù xǐ ér shī,yuàn ér tā rì yú ér hòu。
我犹不恤况我后,委蜕自天汝非有。wǒ yóu bù xù kuàng wǒ hòu,wěi tuì zì tiān rǔ fēi yǒu。
速宜修德大吾门,无复心童年十九。sù yí xiū dé dà wú mén,wú fù xīn tóng nián shí jiǔ。

儿归来

李俊民

儿归来,儿归来,百年郎罢恨,何日宁馨回。ér guī lái,ér guī lái,bǎi nián láng bà hèn,hé rì níng xīn huí。
东去但除严母墓,望思空筑茂陵台。dōng qù dàn chú yán mǔ mù,wàng sī kōng zhù mào líng tái。
儿归来,儿归来,一声未尽一声哀。ér guī lái,ér guī lái,yī shēng wèi jǐn yī shēng āi。

赠郭显道医

李俊民

恶石聚散元气朴,本草搜剔造化窟。è shí jù sàn yuán qì pǔ,běn cǎo sōu tī zào huà kū。
俱收并蓄笼中物,山精水怪藏不得。jù shōu bìng xù lóng zhōng wù,shān jīng shuǐ guài cáng bù dé。
休言魄为天所夺,入其手者命可活。xiū yán pò wèi tiān suǒ duó,rù qí shǒu zhě mìng kě huó。
须防姮娥去奔月,大胜扁鹊能起虢。xū fáng héng é qù bēn yuè,dà shèng biǎn què néng qǐ guó。
君不见钱子飞,药不敢施为鬼胁。jūn bù jiàn qián zi fēi,yào bù gǎn shī wèi guǐ xié。

和答董用之

李俊民

将军死战血染衣,空山白骨鬼夜啼。jiāng jūn sǐ zhàn xuè rǎn yī,kōng shān bái gǔ guǐ yè tí。
洗兵政要及时雨,天祸未悔无云霓。xǐ bīng zhèng yào jí shí yǔ,tiān huò wèi huǐ wú yún ní。
卧龙不起主张汉,猎犬待烹侥幸齐。wò lóng bù qǐ zhǔ zhāng hàn,liè quǎn dài pēng jiǎo xìng qí。
就中儒冠身多误,如坐矮屋头常低。jiù zhōng rú guān shēn duō wù,rú zuò ǎi wū tóu cháng dī。
敢将龙钟哀造物,但幸老大能扶犁。gǎn jiāng lóng zhōng āi zào wù,dàn xìng lǎo dà néng fú lí。
咄哉董生三寸舌,善谑不思为虐兮。duō zāi dǒng shēng sān cùn shé,shàn xuè bù sī wèi nüè xī。
人间回首忧患始,去之不速将噬脐。rén jiān huí shǒu yōu huàn shǐ,qù zhī bù sù jiāng shì qí。

再和秦彦容韵

李俊民

扊扅歌后伏雌烹,箸犹未下愁覆羹。yǎn yí gē hòu fú cí pēng,zhù yóu wèi xià chóu fù gēng。
布衾多年踏里裂,夜半寒窗洒风雪。bù qīn duō nián tà lǐ liè,yè bàn hán chuāng sǎ fēng xuě。
待与重寻痛饮师,东山杲杲日出迟。dài yǔ zhòng xún tòng yǐn shī,dōng shān gǎo gǎo rì chū chí。
撑肠拄腹文字五千卷,一字不入高人诗。chēng cháng zhǔ fù wén zì wǔ qiān juǎn,yī zì bù rù gāo rén shī。
几年不踏红尘路,直入白云最深处。jǐ nián bù tà hóng chén lù,zhí rù bái yún zuì shēn chù。
君不见洛阳城下来归魂,一梦思乡叹温序。jūn bù jiàn luò yáng chéng xià lái guī hún,yī mèng sī xiāng tàn wēn xù。

癸巳冬至其二

李俊民

岁以四时成,气自一阳始。suì yǐ sì shí chéng,qì zì yī yáng shǐ。
虽然废羲职,那可乱轩纪。suī rán fèi xī zhí,nà kě luàn xuān jì。
人生几寒暑,天道频甲子。rén shēng jǐ hán shǔ,tiān dào pín jiǎ zi。
徒嗟潦倒身,汲汲百年里。tú jiē lǎo dào shēn,jí jí bǎi nián lǐ。

颖阳元道人虚白庵

李俊民

有山心可算,有水耳堪洗。yǒu shān xīn kě suàn,yǒu shuǐ ěr kān xǐ。
飘飘元逸人,寓意在山水。piāo piāo yuán yì rén,yù yì zài shān shuǐ。
勘破人闲世,不听心与耳。kān pò rén xián shì,bù tīng xīn yǔ ěr。
一室虚生白,自得吉祥止。yī shì xū shēng bái,zì dé jí xiáng zhǐ。

山中寄张汉臣李广之

李俊民

枳棘非所栖,系匏焉不食。zhǐ jí fēi suǒ qī,xì páo yān bù shí。
未黔墨子突,又夺伯氏邑。wèi qián mò zi tū,yòu duó bó shì yì。
一年三褫服,半岁两涂敕。yī nián sān chǐ fú,bàn suì liǎng tú chì。
归去来山中,无器亦无得。guī qù lái shān zhōng,wú qì yì wú dé。

寄答赵公定

李俊民

他人共折依依柳,居士但饮薄薄酒。tā rén gòng zhé yī yī liǔ,jū shì dàn yǐn báo báo jiǔ。
岂其必取齐之姜,又恐不为白也母。qǐ qí bì qǔ qí zhī jiāng,yòu kǒng bù wèi bái yě mǔ。
虽然客或许敦庞,惭愧我无白壁双。suī rán kè huò xǔ dūn páng,cán kuì wǒ wú bái bì shuāng。
更向稠桑老人卜,准备买红缠酒缸。gèng xiàng chóu sāng lǎo rén bo,zhǔn bèi mǎi hóng chán jiǔ gāng。