古诗词

李俊民

集古春望

李俊民

半似羞人半忍寒,风和时拂玉栏干。bàn shì xiū rén bàn rěn hán,fēng hé shí fú yù lán gàn。
门前不见归轩迹,强把花枝冷笑看。mén qián bù jiàn guī xuān jì,qiáng bǎ huā zhī lěng xiào kàn。

集古寒食夜雨

李俊民

风景依稀似去年,鸟啼花发柳含烟。fēng jǐng yī xī shì qù nián,niǎo tí huā fā liǔ hán yān。
夜深斜搭秋千索,独向檐床看雨眠。yè shēn xié dā qiū qiān suǒ,dú xiàng yán chuáng kàn yǔ mián。

集古早行

李俊民

一声歌尽各东西,花外烟蒙月渐低。yī shēng gē jǐn gè dōng xī,huā wài yān méng yuè jiàn dī。
马上政吟归去好,山山树里鹧鸪啼。mǎ shàng zhèng yín guī qù hǎo,shān shān shù lǐ zhè gū tí。

集古过友人别墅

李俊民

少游京洛共红尘,依旧琼林照映人。shǎo yóu jīng luò gòng hóng chén,yī jiù qióng lín zhào yìng rén。
且向白云求一醉,麻衣草坐亦终身。qiě xiàng bái yún qiú yī zuì,má yī cǎo zuò yì zhōng shēn。

集古隐居

李俊民

此去秦关路几多,中原无鹿海无波。cǐ qù qín guān lù jǐ duō,zhōng yuán wú lù hǎi wú bō。
荷蓑不是人闲事,造物小儿如子何。hé suō bù shì rén xián shì,zào wù xiǎo ér rú zi hé。

集古访隐者不遇

李俊民

忽闻春尽强登山,却笑孤云未是闲。hū wén chūn jǐn qiáng dēng shān,què xiào gū yún wèi shì xián。
惆怅仙翁何处去,寻真不见又空还。chóu chàng xiān wēng hé chù qù,xún zhēn bù jiàn yòu kōng hái。

集古不遇

李俊民

来往风尘共白头,谁人肯向死前休。lái wǎng fēng chén gòng bái tóu,shuí rén kěn xiàng sǐ qián xiū。
直教桂子落坟上,富贵何尝润髑髅。zhí jiào guì zi luò fén shàng,fù guì hé cháng rùn dú lóu。

集古不遇

李俊民

岂有文章动圣君,欲将书剑学从军。qǐ yǒu wén zhāng dòng shèng jūn,yù jiāng shū jiàn xué cóng jūn。
平生名利关身者,执戟官资笑子云。píng shēng míng lì guān shēn zhě,zhí jǐ guān zī xiào zi yún。

集古怀韩居士

李俊民

乌巾年少归何处,陵谷依然世自移。wū jīn nián shǎo guī hé chù,líng gǔ yī rán shì zì yí。
上天下地鹤一只,还在人闲人不知。shàng tiān xià dì hè yī zhǐ,hái zài rén xián rén bù zhī。

集古古道人

李俊民

鹤骨飘飘紫府仙,香风引到大罗天。hè gǔ piāo piāo zǐ fǔ xiān,xiāng fēng yǐn dào dà luó tiān。
无人寂寂春山路,洞在清溪何处边。wú rén jì jì chūn shān lù,dòng zài qīng xī hé chù biān。

集古游仙

李俊民

雾为襟袖玉为冠,委佩低簪彩仗闲。wù wèi jīn xiù yù wèi guān,wěi pèi dī zān cǎi zhàng xián。
上界真人足官府,不如归去旧青山。shàng jiè zhēn rén zú guān fǔ,bù rú guī qù jiù qīng shān。

集古李道者

李俊民

麻衣年少雪为颜,闻说经旬不启关。má yī nián shǎo xuě wèi yán,wén shuō jīng xún bù qǐ guān。
弄玉已归萧史去,洞门深锁碧窗寒。nòng yù yǐ guī xiāo shǐ qù,dòng mén shēn suǒ bì chuāng hán。

集古女仙台

李俊民

上清真子玉童颜,石座苔花自古班。shàng qīng zhēn zi yù tóng yán,shí zuò tái huā zì gǔ bān。
云雨今归何处去,受人祭享占人山。yún yǔ jīn guī hé chù qù,shòu rén jì xiǎng zhàn rén shān。

集古听琴

李俊民

蝉鬓慵梳倚帐门,抱琴花夜不胜春。chán bìn yōng shū yǐ zhàng mén,bào qín huā yè bù shèng chūn。
不应更学文君去,拟作梁园坐右人。bù yīng gèng xué wén jūn qù,nǐ zuò liáng yuán zuò yòu rén。

集古仙庙

李俊民

桂泠松香十里闲,水晶如意玉连环。guì líng sōng xiāng shí lǐ xián,shuǐ jīng rú yì yù lián huán。
年年笑伴皆归去,门对寒流雪满山。nián nián xiào bàn jiē guī qù,mén duì hán liú xuě mǎn shān。

集古仙庙

李俊民

殿台浑不似人寰,花态娇羞月思闲。diàn tái hún bù shì rén huán,huā tài jiāo xiū yuè sī xián。
高坐寂寥尘漠漠,秋风落叶满空山。gāo zuò jì liáo chén mò mò,qiū fēng luò yè mǎn kōng shān。

集古重九日

李俊民

二十馀年别帝京,可能朝市污高情。èr shí yú nián bié dì jīng,kě néng cháo shì wū gāo qíng。
秋光何处堪消日,漫绕东篱嗅落英。qiū guāng hé chù kān xiāo rì,màn rào dōng lí xiù luò yīng。

集古九日戏幕宾

李俊民

一任斜阳送客愁,边鸿不到水南流。yī rèn xié yáng sòng kè chóu,biān hóng bù dào shuǐ nán liú。
自从身逐征西府,破帽多情却恋头。zì cóng shēn zhú zhēng xī fǔ,pò mào duō qíng què liàn tóu。

集古晚菊

李俊民

白露寒花自绕篱,从他桃李笑开迟。bái lù hán huā zì rào lí,cóng tā táo lǐ xiào kāi chí。
一年秋色吟中过,门外重阳过不知。yī nián qiū sè yín zhōng guò,mén wài zhòng yáng guò bù zhī。

集古十日对菊

李俊民

篱菊香寒晚吹笙,可怜荣落在朝昏。lí jú xiāng hán wǎn chuī shēng,kě lián róng luò zài cháo hūn。
浮生也共花无别,不受阳和一点恩。fú shēng yě gòng huā wú bié,bù shòu yáng hé yī diǎn ēn。