古诗词

杨爵

四丁宁赠钱员外绪山

杨爵

结交结君子,茅茹自相连。jié jiāo jié jūn zi,máo rú zì xiāng lián。
媚悦增心癖,孰能示我愆。mèi yuè zēng xīn pǐ,shú néng shì wǒ qiān。
相同即是圣,异处且为贤。xiāng tóng jí shì shèng,yì chù qiě wèi xián。
以此求斯道,恐成狭且偏。yǐ cǐ qiú sī dào,kǒng chéng xiá qiě piān。
心能乐取善,善自我心全。xīn néng lè qǔ shàn,shàn zì wǒ xīn quán。
舍己从人处,襟怀何大焉。shě jǐ cóng rén chù,jīn huái hé dà yān。
丁宁再告语,无我自天然。dīng níng zài gào yǔ,wú wǒ zì tiān rán。

四丁宁赠钱员外绪山

杨爵

迂儒多曲语,壮士自平夷。yū rú duō qū yǔ,zhuàng shì zì píng yí。
千古周行在,胡为向小歧。qiān gǔ zhōu xíng zài,hú wèi xiàng xiǎo qí。
荆榛不自剪,令我此心迷。jīng zhēn bù zì jiǎn,lìng wǒ cǐ xīn mí。
洞识虚明体,超然即在兹。dòng shí xū míng tǐ,chāo rán jí zài zī。
性分同一理,此理最渊微。xìng fēn tóng yī lǐ,cǐ lǐ zuì yuān wēi。
孔圣言仁处,力行不远而。kǒng shèng yán rén chù,lì xíng bù yuǎn ér。
丁宁三告语,相与忆所之。dīng níng sān gào yǔ,xiāng yǔ yì suǒ zhī。

四丁宁赠钱员外绪山

杨爵

尚友希前哲,无劳辨浅深。shàng yǒu xī qián zhé,wú láo biàn qiǎn shēn。
开言动喋喋,矛戟已森森。kāi yán dòng dié dié,máo jǐ yǐ sēn sēn。
只觉胸怀隘,恐非畜德心。zhǐ jué xiōng huái ài,kǒng fēi chù dé xīn。
古人各有见,原本自相忱。gǔ rén gè yǒu jiàn,yuán běn zì xiāng chén。
岂若异流者,驰骋多诐淫。qǐ ruò yì liú zhě,chí chěng duō bì yín。
何苦但永矢,宜从得处寻。hé kǔ dàn yǒng shǐ,yí cóng dé chù xún。
丁宁四告语,共严此心箴。dīng níng sì gào yǔ,gòng yán cǐ xīn zhēn。

哭姜义泉郎中

杨爵

吾痛翟司马,又哭姜义泉。wú tòng dí sī mǎ,yòu kū jiāng yì quán。
人生值变故,与世自相关。rén shēng zhí biàn gù,yǔ shì zì xiāng guān。
义泉死今日,司马肉未寒。yì quán sǐ jīn rì,sī mǎ ròu wèi hán。
义泉瘗今日,司马殡未干。yì quán yì jīn rì,sī mǎ bìn wèi gàn。
桎梏非自取,几微隐祸端。zhì gù fēi zì qǔ,jǐ wēi yǐn huò duān。
悠悠天地里,展转属艰难。yōu yōu tiān dì lǐ,zhǎn zhuǎn shǔ jiān nán。

中秋怀友

杨爵

寂寞今宵景,还如去岁秋。jì mò jīn xiāo jǐng,hái rú qù suì qiū。
美人消息远,令我心悠悠。měi rén xiāo xī yuǎn,lìng wǒ xīn yōu yōu。
吴水东流去,秦山不可求。wú shuǐ dōng liú qù,qín shān bù kě qiú。
想君谈道处,念此日幽囚。xiǎng jūn tán dào chù,niàn cǐ rì yōu qiú。

中秋怀友

杨爵

碍彼清霄月,停空有片云。ài bǐ qīng xiāo yuè,tíng kōng yǒu piàn yún。
悬吾方寸地,文武赵将军。xuán wú fāng cùn dì,wén wǔ zhào jiāng jūn。
咫尺燕山侧,常如万里分。zhǐ chǐ yàn shān cè,cháng rú wàn lǐ fēn。
艰危知善处,君子自相群。jiān wēi zhī shàn chù,jūn zi zì xiāng qún。

杂兴三

杨爵

我心诚匪鉴,遗恨在云壤。wǒ xīn chéng fěi jiàn,yí hèn zài yún rǎng。
岂但身忧切,更余国虑长。qǐ dàn shēn yōu qiè,gèng yú guó lǜ zhǎng。
九重终自悟,一饭亦难忘。jiǔ zhòng zhōng zì wù,yī fàn yì nán wàng。
只恐建炎诏,徒怜陈少阳。zhǐ kǒng jiàn yán zhào,tú lián chén shǎo yáng。

竹花同池

杨爵

竹花同池生,何人知有情。zhú huā tóng chí shēng,hé rén zhī yǒu qíng。
花繁满高枝,灼灼惊人目。huā fán mǎn gāo zhī,zhuó zhuó jīng rén mù。
竹若虬龙形,苍颜微带菉。zhú ruò qiú lóng xíng,cāng yán wēi dài lù。
花常头上红,竹常地下仆。huā cháng tóu shàng hóng,zhú cháng dì xià pū。
显晦各有时,爱憎若不足。xiǎn huì gè yǒu shí,ài zēng ruò bù zú。
觱发送寒霜,青青惟有竹。bì fā sòng hán shuāng,qīng qīng wéi yǒu zhú。

秋雨歌送王生行

杨爵

往时逢君雪霏霏,而今再逢雨弥弥。wǎng shí féng jūn xuě fēi fēi,ér jīn zài féng yǔ mí mí。
天涯岁月惊迅速,倏忽春雪转秋雨。tiān yá suì yuè jīng xùn sù,shū hū chūn xuě zhuǎn qiū yǔ。
秀彼幽隅苞桑枝,我独乐此之无知。xiù bǐ yōu yú bāo sāng zhī,wǒ dú lè cǐ zhī wú zhī。
王生幸来同解意,转看又是相别期。wáng shēng xìng lái tóng jiě yì,zhuǎn kàn yòu shì xiāng bié qī。
秋雨秋声寒将至,郊原百卉色凋悴。qiū yǔ qiū shēng hán jiāng zhì,jiāo yuán bǎi huì sè diāo cuì。
只见繁花畏风霜,惟有长松挺挺翠。zhǐ jiàn fán huā wèi fēng shuāng,wéi yǒu zhǎng sōng tǐng tǐng cuì。
忆昔豪士此心多,感慨将来为子歌。yì xī háo shì cǐ xīn duō,gǎn kǎi jiāng lái wèi zi gē。
告别各怀情绻绻,相逢但记雨滂沱。gào bié gè huái qíng quǎn quǎn,xiāng féng dàn jì yǔ pāng tuó。
吁嗟王生也,吾今奈子欲去何。xū jiē wáng shēng yě,wú jīn nài zi yù qù hé。

宽心歌

杨爵

此间莫怪会宽心,好向先民乐处寻。cǐ jiān mò guài huì kuān xīn,hǎo xiàng xiān mín lè chù xún。
寻得一分消百虑,男儿何处不宽心。xún dé yī fēn xiāo bǎi lǜ,nán ér hé chù bù kuān xīn。
此间莫怪会宽心,静眼能观古与今。cǐ jiān mò guài huì kuān xīn,jìng yǎn néng guān gǔ yǔ jīn。
成雨成云他自有,男儿何处不宽心。chéng yǔ chéng yún tā zì yǒu,nán ér hé chù bù kuān xīn。
此间莫怪会宽心,善到居安根自深。cǐ jiān mò guài huì kuān xīn,shàn dào jū ān gēn zì shēn。
一点天真含万物,男儿何处不宽心。yī diǎn tiān zhēn hán wàn wù,nán ér hé chù bù kuān xīn。
此间莫怪会宽心,参透一阳与一阴。cǐ jiān mò guài huì kuān xīn,cān tòu yī yáng yǔ yī yīn。
要了无穷人世事,男儿何处不宽心。yào le wú qióng rén shì shì,nán ér hé chù bù kuān xīn。

高歌

杨爵

问予何事日高歌,只恐胸中他虑多。wèn yǔ hé shì rì gāo gē,zhǐ kǒng xiōng zhōng tā lǜ duō。
闲事愁人人易老,得高歌处且高歌。xián shì chóu rén rén yì lǎo,dé gāo gē chù qiě gāo gē。
问予何事日高歌,眼底纷纷将奈何。wèn yǔ hé shì rì gāo gē,yǎn dǐ fēn fēn jiāng nài hé。
一曲不知天地大,得高歌处且高歌。yī qū bù zhī tiān dì dà,dé gāo gē chù qiě gāo gē。
问予何事日高歌,困里光阴恐易过。wèn yǔ hé shì rì gāo gē,kùn lǐ guāng yīn kǒng yì guò。
宇宙和平方寸地,得高歌处且高歌。yǔ zhòu hé píng fāng cùn dì,dé gāo gē chù qiě gāo gē。
问予何事日高歌,声响悠然即太和。wèn yǔ hé shì rì gāo gē,shēng xiǎng yōu rán jí tài hé。
心到忘机是真乐,得高歌处且高歌。xīn dào wàng jī shì zhēn lè,dé gāo gē chù qiě gāo gē。

题云津书屋

杨爵

江南书屋号云津,千卷万卷皆非新。jiāng nán shū wū hào yún jīn,qiān juǎn wàn juǎn jiē fēi xīn。
读书谁解书中意,我识刘氏家传真。dú shū shuí jiě shū zhōng yì,wǒ shí liú shì jiā chuán zhēn。
积德先世有贤哲,认得孔颜不是贫。jī dé xiān shì yǒu xián zhé,rèn dé kǒng yán bù shì pín。
开基不肯买附郭,惟以典籍贻后人。kāi jī bù kěn mǎi fù guō,wéi yǐ diǎn jí yí hòu rén。
精一肇自唐虞初,此是古人心上书。jīng yī zhào zì táng yú chū,cǐ shì gǔ rén xīn shàng shū。
后来读者失其要,一生辛勤类蠹鱼。hòu lái dú zhě shī qí yào,yī shēng xīn qín lèi dù yú。
人心原是书之本,会寻真趣便能虚。rén xīn yuán shì shū zhī běn,huì xún zhēn qù biàn néng xū。
心书与道相忘处,身居天下之广居。xīn shū yǔ dào xiāng wàng chù,shēn jū tiān xià zhī guǎng jū。
吾闻陋巷颜氏子,耕莘伊老翁,学发孔圣蕴,德与昊天同。wú wén lòu xiàng yán shì zi,gēng shēn yī lǎo wēng,xué fā kǒng shèng yùn,dé yǔ hào tiān tóng。
道业千年昭宇宙,孰非昔人读书功。dào yè qiān nián zhāo yǔ zhòu,shú fēi xī rén dú shū gōng。
继述远将源流挹,独立今见水部公。jì shù yuǎn jiāng yuán liú yì,dú lì jīn jiàn shuǐ bù gōng。
匡时不恤触危机,振拔真有古人风。kuāng shí bù xù chù wēi jī,zhèn bá zhēn yǒu gǔ rén fēng。
正气虽由衡岳降,修为要自云津中。zhèng qì suī yóu héng yuè jiàng,xiū wèi yào zì yún jīn zhōng。
秦中鄙人愿学步,蔓草安得比长松。qín zhōng bǐ rén yuàn xué bù,màn cǎo ān dé bǐ zhǎng sōng。
嗟我东南有心事,耿耿日夜望苍穹。jiē wǒ dōng nán yǒu xīn shì,gěng gěng rì yè wàng cāng qióng。
国恩诏许释狂罪,扁舟同过吕梁洪。guó ēn zhào xǔ shì kuáng zuì,biǎn zhōu tóng guò lǚ liáng hóng。
随君得拜汉高帝,豁然开我此心蒙。suí jūn dé bài hàn gāo dì,huō rán kāi wǒ cǐ xīn méng。

吊许忠节公

杨爵

泰华巍峨高且秀,难拟许公忠节横宇宙。tài huá wēi é gāo qiě xiù,nán nǐ xǔ gōng zhōng jié héng yǔ zhòu。
河海汪洋浩且深,难拟许公忠节在人心。hé hǎi wāng yáng hào qiě shēn,nán nǐ xǔ gōng zhōng jié zài rén xīn。
任人溅我一腔血,惟留忠志照日月。rèn rén jiàn wǒ yī qiāng xuè,wéi liú zhōng zhì zhào rì yuè。
身可断,为两截。shēn kě duàn,wèi liǎng jié。
气浑完,其烈烈。qì hún wán,qí liè liè。
吁嗟乎,许公同天地而始终。xū jiē hū,xǔ gōng tóng tiān dì ér shǐ zhōng。

恻恻行送王大尹出狱

杨爵

恻恻送君幽系里,天涯回首如千里。cè cè sòng jūn yōu xì lǐ,tiān yá huí shǒu rú qiān lǐ。
此归何以佑斯民,直须德化平如水。cǐ guī hé yǐ yòu sī mín,zhí xū dé huà píng rú shuǐ。
最怜愚昧与饥寒,古今失所皆由此。zuì lián yú mèi yǔ jī hán,gǔ jīn shī suǒ jiē yóu cǐ。
受托宜思君父恩,同类孰非吾赤子。shòu tuō yí sī jūn fù ēn,tóng lèi shú fēi wú chì zi。
君不见蒲鞭一叚好生心,天地万物真同体。jūn bù jiàn pú biān yī jiǎ hǎo shēng xīn,tiān dì wàn wù zhēn tóng tǐ。

古柏行送王子言

杨爵

雨秀金吾古柏丛,老枝犹解起南风。yǔ xiù jīn wú gǔ bǎi cóng,lǎo zhī yóu jiě qǐ nán fēng。
乾坤留眼吾看柏,看时聊与子言同。qián kūn liú yǎn wú kàn bǎi,kàn shí liáo yǔ zi yán tóng。
看柏岂惟忧自崇,看柏还增恨无穷。kàn bǎi qǐ wéi yōu zì chóng,kàn bǎi hái zēng hèn wú qióng。
独不见去冬飞雪满长空,宇内应无桃李红。dú bù jiàn qù dōng fēi xuě mǎn zhǎng kōng,yǔ nèi yīng wú táo lǐ hóng。
偶从挺挺寒柏下,与尔送出平定公。ǒu cóng tǐng tǐng hán bǎi xià,yǔ ěr sòng chū píng dìng gōng。

忆昔行赠李石叠

杨爵

忆昔相别兰若里,而今咫尺如千里。yì xī xiāng bié lán ruò lǐ,ér jīn zhǐ chǐ rú qiān lǐ。
叹我老作放逐臣,喜君又为苍生起。tàn wǒ lǎo zuò fàng zhú chén,xǐ jūn yòu wèi cāng shēng qǐ。
我思古人获我心,忧国忧民结念深。wǒ sī gǔ rén huò wǒ xīn,yōu guó yōu mín jié niàn shēn。
未说江湖与廊庙,恻恻尽是此胸襟。wèi shuō jiāng hú yǔ láng miào,cè cè jǐn shì cǐ xiōng jīn。
何以示之有周道,知君不愧此怀抱。hé yǐ shì zhī yǒu zhōu dào,zhī jūn bù kuì cǐ huái bào。
化理从教险地敷,调元应得丝纶早。huà lǐ cóng jiào xiǎn dì fū,diào yuán yīng dé sī lún zǎo。
昔闻阙辅试萧翁,今见中州借寇老。xī wén quē fǔ shì xiāo wēng,jīn jiàn zhōng zhōu jiè kòu lǎo。
拜手天庭出帝畿,燕街草色映旌旗。bài shǒu tiān tíng chū dì jī,yàn jiē cǎo sè yìng jīng qí。
想象郊堤多杨柳,为君无由折此枝。xiǎng xiàng jiāo dī duō yáng liǔ,wèi jūn wú yóu zhé cǐ zhī。
到处争迎旧宪使,春雨秋霜遍远迩。dào chù zhēng yíng jiù xiàn shǐ,chūn yǔ qiū shuāng biàn yuǎn ěr。
吁嗟吾民正倒悬,愿君此去爱如子。xū jiē wú mín zhèng dào xuán,yuàn jūn cǐ qù ài rú zi。

山西行

杨爵

吾闻往岁旱魃灾,赫赫炎暑毒埏垓。wú wén wǎng suì hàn bá zāi,hè hè yán shǔ dú shān gāi。
垄上禾苗尽枯槁,茫茫千里赤尘埃。lǒng shàng hé miáo jǐn kū gǎo,máng máng qiān lǐ chì chén āi。
疾威均为下土虐,山西之民尤可哀。jí wēi jūn wèi xià tǔ nüè,shān xī zhī mín yóu kě āi。
闾里饿莩无所告,昊天又降酷烈来。lǘ lǐ è fú wú suǒ gào,hào tiān yòu jiàng kù liè lái。
草茂秋高敌势张,戎马南侵混疆场。cǎo mào qiū gāo dí shì zhāng,róng mǎ nán qīn hùn jiāng chǎng。
可怜百万生灵命,尽在边人刀下亡。kě lián bǎi wàn shēng líng mìng,jǐn zài biān rén dāo xià wáng。
太原城外数千里,血流漂杵遍封疆。tài yuán chéng wài shù qiān lǐ,xuè liú piāo chǔ biàn fēng jiāng。
死者纵横如山积,守臣不敢奏朝堂。sǐ zhě zòng héng rú shān jī,shǒu chén bù gǎn zòu cháo táng。
杀气腾空鬼神愁,尸填沟壑水不流。shā qì téng kōng guǐ shén chóu,shī tián gōu hè shuǐ bù liú。
旧时邑落数千室,而今且无二三留。jiù shí yì luò shù qiān shì,ér jīn qiě wú èr sān liú。
敌情变谲不可测,边将何不蚤为筹。dí qíng biàn jué bù kě cè,biān jiāng hé bù zǎo wèi chóu。
庙谋要得良平策,经略须用韩范俦。miào móu yào dé liáng píng cè,jīng lüè xū yòng hán fàn chóu。
朔方世为中国患,古来谁不事先忧。shuò fāng shì wèi zhōng guó huàn,gǔ lái shuí bù shì xiān yōu。
君不见薄伐猃狁励士马,周王允是中兴者。jūn bù jiàn báo fá xiǎn yǔn lì shì mǎ,zhōu wáng yǔn shì zhōng xīng zhě。
当时文武有尹公,举旗一麾清郊野。dāng shí wén wǔ yǒu yǐn gōng,jǔ qí yī huī qīng jiāo yě。
又不见汉帝当年重细柳,亚夫军前无踯躅。yòu bù jiàn hàn dì dāng nián zhòng xì liǔ,yà fū jūn qián wú zhí zhú。
拊髀思贤一饭切,魏尚复作云中守。fǔ bì sī xián yī fàn qiè,wèi shàng fù zuò yún zhōng shǒu。
天生我皇圣且仁,区区周汉岂作论。tiān shēng wǒ huáng shèng qiě rén,qū qū zhōu hàn qǐ zuò lùn。
常虑一物或失所,岂知边衅渎苍旻。cháng lǜ yī wù huò shī suǒ,qǐ zhī biān xìn dú cāng mín。
我愿君王目视远烛沕穆,望见山西境上多白骨。wǒ yuàn jūn wáng mù shì yuǎn zhú mì mù,wàng jiàn shān xī jìng shàng duō bái gǔ。
我愿君王耳聪听几万里,时闻山西哭声夜不止。wǒ yuàn jūn wáng ěr cōng tīng jǐ wàn lǐ,shí wén shān xī kū shēng yè bù zhǐ。

偶作

杨爵

飒飒西风,悠悠危困。sà sà xī fēng,yōu yōu wēi kùn。
雾掩长空,怀此忧疢。wù yǎn zhǎng kōng,huái cǐ yōu chèn。
我生尚有,我心难忍。wǒ shēng shàng yǒu,wǒ xīn nán rěn。
告尔君子,不可不慎。gào ěr jūn zi,bù kě bù shèn。
天方威降,无滋幽衅。tiān fāng wēi jiàng,wú zī yōu xìn。
飒飒西风,悠悠危困。sà sà xī fēng,yōu yōu wēi kùn。
我生不辰,遭此难屯。wǒ shēng bù chén,zāo cǐ nán tún。
告尔君子,胡不自尽。gào ěr jūn zi,hú bù zì jǐn。
拯溺救焚,伊谁之人。zhěng nì jiù fén,yī shuí zhī rén。
天方降威,无为颠震。tiān fāng jiàng wēi,wú wèi diān zhèn。
飒飒西风,悠悠危困。sà sà xī fēng,yōu yōu wēi kùn。
自昔以来,贻我烦懑。zì xī yǐ lái,yí wǒ fán mèn。
告尔君子,各宜履顺。gào ěr jūn zi,gè yí lǚ shùn。
误国之谋,伐国之刃。wù guó zhī móu,fá guó zhī rèn。
天祸方殷,无惜忧瘽。tiān huò fāng yīn,wú xī yōu qín。
飒飒西风,悠悠危困。sà sà xī fēng,yōu yōu wēi kùn。
我心日忧,我泪日抆。wǒ xīn rì yōu,wǒ lèi rì wěn。
苍天苍天,胡降阨运。cāng tiān cāng tiān,hú jiàng è yùn。
谋猷乖离,而日以甚。móu yóu guāi lí,ér rì yǐ shén。
抱此赤心,徒尔谆谆。bào cǐ chì xīn,tú ěr zhūn zhūn。
何以图之,周道惟近。hé yǐ tú zhī,zhōu dào wéi jìn。
骐骥惟良,莫耶非钝。qí jì wéi liáng,mò yé fēi dùn。
听无不聪,视无或瞬。tīng wú bù cōng,shì wú huò shùn。
各欲事天,岂敢相迿。gè yù shì tiān,qǐ gǎn xiāng xùn。
我为尔谋,尔无不信。wǒ wèi ěr móu,ěr wú bù xìn。

丙午年首夏患足疾六月淫雨大作狱屋中水深二尺许囚板漂没六七日始退重此湿感不能步履今一载矣殊觉衰惫恐倏殒灭为十招魂以自慰卧起慷慨援笔立就词固不能尽工也丁未年四月二十五日作

杨爵

两足屈栾,双目眩暗。liǎng zú qū luán,shuāng mù xuàn àn。
身孱罪长,影形相伴。shēn càn zuì zhǎng,yǐng xíng xiāng bàn。
百忧时触,五内凄惨。bǎi yōu shí chù,wǔ nèi qī cǎn。
耿耿茕茕,夜以达旦。gěng gěng qióng qióng,yè yǐ dá dàn。
生理几何,魂将我散。shēng lǐ jǐ hé,hún jiāng wǒ sàn。
呜呼魂兮魂兮,宜莫即散。wū hū hún xī hún xī,yí mò jí sàn。
我皇聪照,当有涣汗。wǒ huáng cōng zhào,dāng yǒu huàn hàn。

丙午年首夏患足疾六月淫雨大作狱屋中水深二尺许囚板漂没六七日始退重此湿感不能步履今一载矣殊觉衰惫恐倏殒灭为十招魂以自慰卧起慷慨援笔立就词固不能尽工也丁未年四月二十五日作

杨爵

愚民参差,成此幽囚。yú mín cān chà,chéng cǐ yōu qiú。
绵绵赤抱,皤皤白头。mián mián chì bào,pó pó bái tóu。
过隙野马,涉世浮沤。guò xì yě mǎ,shè shì fú ōu。
狂迂速罪,予复何尤。kuáng yū sù zuì,yǔ fù hé yóu。
魂欲我去,飘忽远游。hún yù wǒ qù,piāo hū yuǎn yóu。
呜呼魂兮魂兮,尔无板荡。wū hū hún xī hún xī,ěr wú bǎn dàng。
骨肉万里,涕泣我望。gǔ ròu wàn lǐ,tì qì wǒ wàng。