古诗词

郑刚中

腊月十三日送邢婿还乡

郑刚中

鄂渚分携惊昨梦,如今岂谓一尊同。è zhǔ fēn xié jīng zuó mèng,rú jīn qǐ wèi yī zūn tóng。
尘埃万里玉常润,风雨对眠床亦东。chén āi wàn lǐ yù cháng rùn,fēng yǔ duì mián chuáng yì dōng。
问得平安归客子,留将思忆与衰翁。wèn dé píng ān guī kè zi,liú jiāng sī yì yǔ shuāi wēng。
征衫瘦着不须遽,渐向湖南春色中。zhēng shān shòu zhe bù xū jù,jiàn xiàng hú nán chūn sè zhōng。

壬申年封州自正旦雨至元宵不止

郑刚中

江风侵山云不干,迎春送腊雨漫漫。jiāng fēng qīn shān yún bù gàn,yíng chūn sòng là yǔ màn màn。
勾萌潜识化工意,泥淖莫嗟行路难。gōu méng qián shí huà gōng yì,ní nào mò jiē xíng lù nán。
闭户定无元夜醉,拥衾如对九秋寒。bì hù dìng wú yuán yè zuì,yōng qīn rú duì jiǔ qiū hán。
池塘烟草弄风日,此景当从晴后看。chí táng yān cǎo nòng fēng rì,cǐ jǐng dāng cóng qíng hòu kàn。

无寐其二

郑刚中

孤衾万感不能平,籍也扪心未觉盲。gū qīn wàn gǎn bù néng píng,jí yě mén xīn wèi jué máng。
疏雨过云才数点,宿酲扶梦正三更。shū yǔ guò yún cái shù diǎn,sù chéng fú mèng zhèng sān gèng。
瘴烟侵我须教老,春物牵愁自在生。zhàng yān qīn wǒ xū jiào lǎo,chūn wù qiān chóu zì zài shēng。
畴曩犬鸡无寸效,如今方愧子真耕。chóu nǎng quǎn jī wú cùn xiào,rú jīn fāng kuì zi zhēn gēng。

草亭远望

郑刚中

村舍无楼可望远,茅亭远望似登楼。cūn shě wú lóu kě wàng yuǎn,máo tíng yuǎn wàng shì dēng lóu。
饱看聚散云无住,最爱萦回水自由。bǎo kàn jù sàn yún wú zhù,zuì ài yíng huí shuǐ zì yóu。
诗思已随芳草动,春寒少为好山留。shī sī yǐ suí fāng cǎo dòng,chūn hán shǎo wèi hǎo shān liú。
谁将裘马换美酒,与我同消万古愁。shuí jiāng qiú mǎ huàn měi jiǔ,yǔ wǒ tóng xiāo wàn gǔ chóu。

春晚

郑刚中

寒鸡不饱亦知鸣,布被堆中又五更。hán jī bù bǎo yì zhī míng,bù bèi duī zhōng yòu wǔ gèng。
唤此枕边烟浪梦,杂然风外鼓钟声。huàn cǐ zhěn biān yān làng mèng,zá rán fēng wài gǔ zhōng shēng。
花笼宿雾方冲湿,窗识朝阳已弄明。huā lóng sù wù fāng chōng shī,chuāng shí cháo yáng yǐ nòng míng。
盥濯是身无始业,一炉香火向三清。guàn zhuó shì shēn wú shǐ yè,yī lú xiāng huǒ xiàng sān qīng。

无诗

郑刚中

草创园亭随意坐,任缘花竹倩人栽。cǎo chuàng yuán tíng suí yì zuò,rèn yuán huā zhú qiàn rén zāi。
雁声与客将寒去,枊色知春有信来。yàn shēng yǔ kè jiāng hán qù,àng sè zhī chūn yǒu xìn lái。
逸气暂时因酒见,物华空自把诗催。yì qì zàn shí yīn jiǔ jiàn,wù huá kōng zì bǎ shī cuī。
案头秃笔无才思,不赋一言真陋哉。àn tóu tū bǐ wú cái sī,bù fù yī yán zhēn lòu zāi。

读柳子厚若为化得身千亿散上峰头望故乡之句有感

郑刚中

茅屋三间昼掩扉,遮藏足得讼前非。máo wū sān jiān zhòu yǎn fēi,zhē cáng zú dé sòng qián fēi。
雨馀燕踏竹梢下,风动蝶随花片飞。yǔ yú yàn tà zhú shāo xià,fēng dòng dié suí huā piàn fēi。
闲自钩帘通野色,时因酌酒见元机。xián zì gōu lián tōng yě sè,shí yīn zhuó jiǔ jiàn yuán jī。
思乡化作身千亿,底事柳侯深念归。sī xiāng huà zuò shēn qiān yì,dǐ shì liǔ hóu shēn niàn guī。

拟题黎簿尉梅隐用其韵

郑刚中

梅仙隐去事难论,故种疏梅隐小轩。méi xiān yǐn qù shì nán lùn,gù zhǒng shū méi yǐn xiǎo xuān。
虽似扫除颜色冗,不妨游戏簿书繁。suī shì sǎo chú yán sè rǒng,bù fáng yóu xì bù shū fán。
月明客共藏花影,醉梦君应到酒尊。yuè míng kè gòng cáng huā yǐng,zuì mèng jūn yīng dào jiǔ zūn。
我亦寄身修竹里,颇欣成性得存存。wǒ yì jì shēn xiū zhú lǐ,pǒ xīn chéng xìng dé cún cún。

自宽

郑刚中

瘴浓复岭烟如墨,照以澄江一洗开。zhàng nóng fù lǐng yān rú mò,zhào yǐ chéng jiāng yī xǐ kāi。
芳草望中春去远,落花寒处鸟声回。fāng cǎo wàng zhōng chūn qù yuǎn,luò huā hán chù niǎo shēng huí。
风飘空翠入修竹,润滴幽蹊生绿苔。fēng piāo kōng cuì rù xiū zhú,rùn dī yōu qī shēng lǜ tái。
不是从前赋清苦,未应得向此中来。bù shì cóng qián fù qīng kǔ,wèi yīng dé xiàng cǐ zhōng lái。

山人

郑刚中

自古山人合在山,山人何幸此偷安。zì gǔ shān rén hé zài shān,shān rén hé xìng cǐ tōu ān。
身闲不束休文带,发短聊簪子夏冠。shēn xián bù shù xiū wén dài,fā duǎn liáo zān zi xià guān。
酒量自来惟恨窄,僦居随分不须宽。jiǔ liàng zì lái wéi hèn zhǎi,jiù jū suí fēn bù xū kuān。
惟馀骨髓缄封者,尽是君恩报答难。wéi yú gǔ suǐ jiān fēng zhě,jǐn shì jūn ēn bào dá nán。

八月间对月独酌

郑刚中

月到空庭色界虚,酒壶安顿向冰壶。yuè dào kōng tíng sè jiè xū,jiǔ hú ān dùn xiàng bīng hú。
须臾万瓦清露湿,仿佛一轮丹桂孤。xū yú wàn wǎ qīng lù shī,fǎng fú yī lún dān guì gū。
独酌难成狂态度,闲身惟有醉工夫。dú zhuó nán chéng kuáng tài dù,xián shēn wéi yǒu zuì gōng fū。
醉中孰与参禅趣,此妙须知禅所无。zuì zhōng shú yǔ cān chán qù,cǐ miào xū zhī chán suǒ wú。

简孙立之

郑刚中

无分双清岸醉巾,苍头煮药与谁亲。wú fēn shuāng qīng àn zuì jīn,cāng tóu zhǔ yào yǔ shuí qīn。
空烦食指报珍味,阻向歌喉听落尘。kōng fán shí zhǐ bào zhēn wèi,zǔ xiàng gē hóu tīng luò chén。
槛外寒花应照户,座中明水定生春。kǎn wài hán huā yīng zhào hù,zuò zhōng míng shuǐ dìng shēng chūn。
仙翁若苦催归旆,不比山斋酒困人。xiān wēng ruò kǔ cuī guī pèi,bù bǐ shān zhāi jiǔ kùn rén。

黄义卿知郡母夫人挽章

郑刚中

往岁封川秋水肥,板舆行色照莱衣。wǎng suì fēng chuān qiū shuǐ féi,bǎn yú xíng sè zhào lái yī。
江鱼来处使君去,吊鹤飞时孤子归。jiāng yú lái chù shǐ jūn qù,diào hè fēi shí gū zi guī。
脂泽一奁留旧蔼,铭诗千古载馀辉。zhī zé yī lián liú jiù ǎi,míng shī qiān gǔ zài yú huī。
阿参与我同题塔,慰问苫茨涕欲挥。ā cān yǔ wǒ tóng tí tǎ,wèi wèn shān cí tì yù huī。

冬大暖桃李花飞如雨已而遽寒绵裘犹薄也

郑刚中

冬令常温客不愁,日来还用理衣裘。dōng lìng cháng wēn kè bù chóu,rì lái hái yòng lǐ yī qiú。
浪开易落惊花雨,过暖成寒似麦秋。làng kāi yì luò jīng huā yǔ,guò nuǎn chéng hán shì mài qiū。
木叶摇风摧宿鸟,江烟带暝起沙鸥。mù yè yáo fēng cuī sù niǎo,jiāng yān dài míng qǐ shā ōu。
何人有酒生春意,驱我新诗到笔头。hé rén yǒu jiǔ shēng chūn yì,qū wǒ xīn shī dào bǐ tóu。

拟送傅推官吉先予以绍兴己已六月自复徙封吉先后一月到任

郑刚中

漂流忆昨到封川,相继人看渌水莲。piāo liú yì zuó dào fēng chuān,xiāng jì rén kàn lù shuǐ lián。
屈指君犹成一任,过头吾已出三年。qū zhǐ jūn yóu chéng yī rèn,guò tóu wú yǐ chū sān nián。
款门对坐惟棋局,判袂论情付酒船。kuǎn mén duì zuò wéi qí jú,pàn mèi lùn qíng fù jiǔ chuán。
九月秋风去帆疾,可能相望不依然。jiǔ yuè qiū fēng qù fān jí,kě néng xiāng wàng bù yī rán。

砌下黄菊暮秋始开为赋此篇

郑刚中

小栏培土待重阳,雨洗金钱未肯忙。xiǎo lán péi tǔ dài zhòng yáng,yǔ xǐ jīn qián wèi kěn máng。
终藉九秋扶正色,谁能三嗅为清香。zhōng jí jiǔ qiū fú zhèng sè,shuí néng sān xiù wèi qīng xiāng。
陶潜属意空诗好,胡广随缘却寿长。táo qián shǔ yì kōng shī hǎo,hú guǎng suí yuán què shòu zhǎng。
古昔风流无处问,碎花浮泛一尊黄。gǔ xī fēng liú wú chù wèn,suì huā fú fàn yī zūn huáng。

初春七言

郑刚中

古人书卷慢翻寻,齿发萧疏岁月侵。gǔ rén shū juǎn màn fān xún,chǐ fā xiāo shū suì yuè qīn。
万里家山孤枕梦,满城风雨五更心。wàn lǐ jiā shān gū zhěn mèng,mǎn chéng fēng yǔ wǔ gèng xīn。
蒙茸软草涵空翠,寂历初花弄晓阴。méng rōng ruǎn cǎo hán kōng cuì,jì lì chū huā nòng xiǎo yīn。
燕子未来寒意重,数峰圆瘦入云深。yàn zi wèi lái hán yì zhòng,shù fēng yuán shòu rù yún shēn。

初夏

郑刚中

春物阑珊逐晓风,芰荷攲角草茸茸。chūn wù lán shān zhú xiǎo fēng,jì hé qī jiǎo cǎo rōng rōng。
野梅结子疏枝重,老竹生孙翠影浓。yě méi jié zi shū zhī zhòng,lǎo zhú shēng sūn cuì yǐng nóng。
煮酒情怀还是客,异乡歌笑且相从。zhǔ jiǔ qíng huái hái shì kè,yì xiāng gē xiào qiě xiāng cóng。
醺然就枕皆佳处,醉梦何妨度晓钟。xūn rán jiù zhěn jiē jiā chù,zuì mèng hé fáng dù xiǎo zhōng。

寒食杂兴二篇

郑刚中

安居岂是安居地,木偶漂来且庶几。ān jū qǐ shì ān jū dì,mù ǒu piāo lái qiě shù jǐ。
日向柳边回晚照,雨随云去敛馀扉。rì xiàng liǔ biān huí wǎn zhào,yǔ suí yún qù liǎn yú fēi。
相逢又说分新火,孤坐谁怜尚袷衣。xiāng féng yòu shuō fēn xīn huǒ,gū zuò shuí lián shàng jiá yī。
试破泥头开煮酒,菖蒲香细蜡花肥。shì pò ní tóu kāi zhǔ jiǔ,chāng pú xiāng xì là huā féi。

寒食杂兴二篇

郑刚中

小小园亭书掩关,身闲不用更偷闲。xiǎo xiǎo yuán tíng shū yǎn guān,shēn xián bù yòng gèng tōu xián。
柳绵尽日高低处,春色于人去住间。liǔ mián jǐn rì gāo dī chù,chūn sè yú rén qù zhù jiān。
已醉更应将酒解,负花须索把诗还。yǐ zuì gèng yīng jiāng jiǔ jiě,fù huā xū suǒ bǎ shī hái。
我今已是霜颠秃,不比休文只鬓斑。wǒ jīn yǐ shì shuāng diān tū,bù bǐ xiū wén zhǐ bìn bān。