古诗词

杜荀鹤

赠张员外儿

杜荀鹤

张公一子才三岁,闻客吟声便出来。zhāng gōng yī zi cái sān suì,wén kè yín shēng biàn chū lái。
唤物舌头犹未稳,诵诗心孔迥然开。huàn wù shé tóu yóu wèi wěn,sòng shī xīn kǒng jiǒng rán kāi。
天生便是成家庆,年长终为间世才。tiān shēng biàn shì chéng jiā qìng,nián zhǎng zhōng wèi jiān shì cái。
月里桂枝知有分,不劳诸丈作梯媒。yuè lǐ guì zhī zhī yǒu fēn,bù láo zhū zhàng zuò tī méi。

重阳日有作

杜荀鹤

一为重阳上古台,乱时谁见菊花开。yī wèi zhòng yáng shàng gǔ tái,luàn shí shuí jiàn jú huā kāi。
偷?白发真堪笑,牢锁黄金实可哀。tōu bái fā zhēn kān xiào,láo suǒ huáng jīn shí kě āi。
是个少年皆老去,争知荒冢不荣来。shì gè shǎo nián jiē lǎo qù,zhēng zhī huāng zhǒng bù róng lái。
大家拍手高声唱,日未沈山且莫回。dà jiā pāi shǒu gāo shēng chàng,rì wèi shěn shān qiě mò huí。

入关寄九华友人

杜荀鹤

坐床难稳露蝉新,便作东西马上身。zuò chuáng nán wěn lù chán xīn,biàn zuò dōng xī mǎ shàng shēn。
醲酒却输耽睡客,好山翻对不吟人。nóng jiǔ què shū dān shuì kè,hǎo shān fān duì bù yín rén。
无多志气禁离别,强半年光属苦辛。wú duō zhì qì jìn lí bié,qiáng bàn nián guāng shǔ kǔ xīn。
箧里篇章头上雪,未知谁恋杏园春。qiè lǐ piān zhāng tóu shàng xuě,wèi zhī shuí liàn xìng yuán chūn。

送李镡游新安

杜荀鹤

邯郸李镡才峥嵘,酒狂诗逸难干名。hán dān lǐ chán cái zhēng róng,jiǔ kuáng shī yì nán gàn míng。
气直不与儿辈洽,醉来拟共天公争。qì zhí bù yǔ ér bèi qià,zuì lái nǐ gòng tiān gōng zhēng。
孤店夜烧枯叶坐,乱时秋踏早霜行。gū diàn yè shāo kū yè zuò,luàn shí qiū tà zǎo shuāng xíng。
一间茅屋住不稳,刚出为人平不平。yī jiān máo wū zhù bù wěn,gāng chū wèi rén píng bù píng。

冬末自长沙游桂岭留献所知

杜荀鹤

家隔重湖归未期,更堪南去别深知。jiā gé zhòng hú guī wèi qī,gèng kān nán qù bié shēn zhī。
前程笑到山多处,上马愁逢岁尽时。qián chéng xiào dào shān duō chù,shàng mǎ chóu féng suì jǐn shí。
四海内无容足地,一生中有苦心诗。sì hǎi nèi wú róng zú dì,yī shēng zhōng yǒu kǔ xīn shī。
朱门只见朱门事,独把孤寒问阿谁。zhū mén zhǐ jiàn zhū mén shì,dú bǎ gū hán wèn ā shuí。

送福昌周繇少府归宁兼谋隐

杜荀鹤

少见古人无远虑,如君真得古人情。shǎo jiàn gǔ rén wú yuǎn lǜ,rú jūn zhēn dé gǔ rén qíng。
登科作尉官虽小,避世安亲禄已荣。dēng kē zuò wèi guān suī xiǎo,bì shì ān qīn lù yǐ róng。
一路水云生隐思,几山猿鸟认吟声。yī lù shuǐ yún shēng yǐn sī,jǐ shān yuán niǎo rèn yín shēng。
知君未作终焉计,要著文章待太平。zhī jūn wèi zuò zhōng yān jì,yào zhù wén zhāng dài tài píng。

贺顾云侍御府主与子弟奏官

杜荀鹤

青桂朱袍不贺兄,贺兄荣是见儿荣。qīng guì zhū páo bù hè xiōng,hè xiōng róng shì jiàn ér róng。
孝经始向堂前彻,官诰当从幕下迎。xiào jīng shǐ xiàng táng qián chè,guān gào dāng cóng mù xià yíng。
戏把蓝袍包果子,娇将竹笏恼先生。xì bǎ lán páo bāo guǒ zi,jiāo jiāng zhú hù nǎo xiān shēng。
自惭乱世无知己,弟侄鞭牛傍陇耕。zì cán luàn shì wú zhī jǐ,dì zhí biān niú bàng lǒng gēng。

舟行即事

杜荀鹤

年少髭须雪欲侵,别家三日几般心。nián shǎo zī xū xuě yù qīn,bié jiā sān rì jǐ bān xīn。
朝随贾客忧风色,夜逐渔翁宿苇林。cháo suí jiǎ kè yōu fēng sè,yè zhú yú wēng sù wěi lín。
秋水鹭飞红蓼晚,暮山猿叫白云深。qiū shuǐ lù fēi hóng liǎo wǎn,mù shān yuán jiào bái yún shēn。
重阳酒熟茱萸紫,却向江头倚棹吟。zhòng yáng jiǔ shú zhū yú zǐ,què xiàng jiāng tóu yǐ zhào yín。

乱后山居

杜荀鹤

从乱移家拟傍山,今来方办买山钱。cóng luàn yí jiā nǐ bàng shān,jīn lái fāng bàn mǎi shān qián。
九州有路休为客,百岁无愁即是仙。jiǔ zhōu yǒu lù xiū wèi kè,bǎi suì wú chóu jí shì xiān。
野叟并田锄暮雨,溪禽同石立寒烟。yě sǒu bìng tián chú mù yǔ,xī qín tóng shí lì hán yān。
他人似我还应少,如此安贫亦荷天。tā rén shì wǒ hái yīng shǎo,rú cǐ ān pín yì hé tiān。

山居寄同志

杜荀鹤

茅斋深僻绝轮蹄,门径缘莎细接溪。máo zhāi shēn pì jué lún tí,mén jìng yuán shā xì jiē xī。
垂钓石台依竹垒,待宾茶灶就岩泥。chuí diào shí tái yī zhú lěi,dài bīn chá zào jiù yán ní。
风生谷口猿相叫,月照松头鹤并栖。fēng shēng gǔ kǒu yuán xiāng jiào,yuè zhào sōng tóu hè bìng qī。
不是无端过时日,拟从窗下蹑云梯。bù shì wú duān guò shí rì,nǐ cóng chuāng xià niè yún tī。

将入关安陆遇兵寇

杜荀鹤

家贫无计早离家,离得家来蹇滞多。jiā pín wú jì zǎo lí jiā,lí dé jiā lái jiǎn zhì duō。
已是数程行雨雪,更堪中路阻兵戈。yǐ shì shù chéng xíng yǔ xuě,gèng kān zhōng lù zǔ bīng gē。
几州户口看成血,一旦天心却许和。jǐ zhōu hù kǒu kàn chéng xuè,yī dàn tiān xīn què xǔ hé。
四面烟尘少无处,不知吾土自如何。sì miàn yān chén shǎo wú chù,bù zhī wú tǔ zì rú hé。

夏日登友人书斋林亭

杜荀鹤

暑天长似秋天冷,带郭林亭画不如。shǔ tiān zhǎng shì qiū tiān lěng,dài guō lín tíng huà bù rú。
蝉噪槛前遮日竹,鹭窥池面弄萍鱼。chán zào kǎn qián zhē rì zhú,lù kuī chí miàn nòng píng yú。
抛山野客横琴醉,种药家僮踏雪锄。pāo shān yě kè héng qín zuì,zhǒng yào jiā tóng tà xuě chú。
众惜君才堪上第,莫因居此与名疏。zhòng xī jūn cái kān shàng dì,mò yīn jū cǐ yǔ míng shū。

寄临海姚中丞

杜荀鹤

夏辞旌旆已秋深,永夕思量泪满襟。xià cí jīng pèi yǐ qiū shēn,yǒng xī sī liàng lèi mǎn jīn。
风月易斑搜句鬓,星霜难改感恩心。fēng yuè yì bān sōu jù bìn,xīng shuāng nán gǎi gǎn ēn xīn。
寻花洞里连春醉,望海楼中彻晓吟。xún huā dòng lǐ lián chūn zuì,wàng hǎi lóu zhōng chè xiǎo yín。
虽有梦魂知处所,去来多被角声侵。suī yǒu mèng hún zhī chù suǒ,qù lái duō bèi jiǎo shēng qīn。

秋日闲居寄先达

杜荀鹤

到头身事欲何为,窗下工夫鬓上知。dào tóu shēn shì yù hé wèi,chuāng xià gōng fū bìn shàng zhī。
乍可百年无称意,难教一日不吟诗。zhà kě bǎi nián wú chēng yì,nán jiào yī rì bù yín shī。
风驱早雁冲湖色,雨挫残蝉点柳枝。fēng qū zǎo yàn chōng hú sè,yǔ cuò cán chán diǎn liǔ zhī。
自古书生也如此,独堪惆怅是明时。zì gǔ shū shēng yě rú cǐ,dú kān chóu chàng shì míng shí。

题觉禅和

杜荀鹤

少见修行得似师,茅堂佛像亦随时。shǎo jiàn xiū xíng dé shì shī,máo táng fú xiàng yì suí shí。
禅衣衲后云藏线,夏腊高来雪印眉。chán yī nà hòu yún cáng xiàn,xià là gāo lái xuě yìn méi。
耕地诫侵连冢土,伐薪教护带巢枝。gēng dì jiè qīn lián zhǒng tǔ,fá xīn jiào hù dài cháo zhī。
有时问着经中事,却道山僧总不知。yǒu shí wèn zhe jīng zhōng shì,què dào shān sēng zǒng bù zhī。

感秋

杜荀鹤

年年名路谩辛勤,襟袖空多马上尘。nián nián míng lù mán xīn qín,jīn xiù kōng duō mǎ shàng chén。
画戟门前难作客,钓鱼船上易安身。huà jǐ mén qián nán zuò kè,diào yú chuán shàng yì ān shēn。
冷烟黏柳蝉声老,寒渚澄星雁叫新。lěng yān nián liǔ chán shēng lǎo,hán zhǔ chéng xīng yàn jiào xīn。
自是侬家无住处,不关天地窄于人。zì shì nóng jiā wú zhù chù,bù guān tiān dì zhǎi yú rén。

题德玄上人院

杜荀鹤

刳得心来忙处闲,闲中方寸阔于天。kū dé xīn lái máng chù xián,xián zhōng fāng cùn kuò yú tiān。
浮生自是无空性,长寿何曾有百年。fú shēng zì shì wú kōng xìng,zhǎng shòu hé céng yǒu bǎi nián。
罢定磬敲松罅月,解眠茶煮石根泉。bà dìng qìng qiāo sōng xià yuè,jiě mián chá zhǔ shí gēn quán。
我虽未似师披衲,此理同师悟了然。wǒ suī wèi shì shī pī nà,cǐ lǐ tóng shī wù le rán。

春日山居寄友人

杜荀鹤

野吟何处最相宜,春景暄和好入诗。yě yín hé chù zuì xiāng yí,chūn jǐng xuān hé hǎo rù shī。
高下麦苗新雨后,浅深山色晚晴时。gāo xià mài miáo xīn yǔ hòu,qiǎn shēn shān sè wǎn qíng shí。
半岩云脚风牵断,平野花枝鸟踏垂。bàn yán yún jiǎo fēng qiān duàn,píng yě huā zhī niǎo tà chuí。
倒载干戈是何日,近来麋鹿欲相随。dào zài gàn gē shì hé rì,jìn lái mí lù yù xiāng suí。

怀庐岳旧隐

杜荀鹤

一别三年长在梦,梦中时蹑石棱层。yī bié sān nián zhǎng zài mèng,mèng zhōng shí niè shí léng céng。
泉声入夜方堪听,山色逢秋始好登。quán shēng rù yè fāng kān tīng,shān sè féng qiū shǐ hǎo dēng。
岩鹿惯随锄药叟,溪鸥不怕洗苔僧。yán lù guàn suí chú yào sǒu,xī ōu bù pà xǐ tái sēng。
人间有许多般事,求要身闲直未能。rén jiān yǒu xǔ duō bān shì,qiú yào shēn xián zhí wèi néng。

投长沙裴侍郎

杜荀鹤

此身虽贱道长存,非谒朱门谒孔门。cǐ shēn suī jiàn dào zhǎng cún,fēi yè zhū mén yè kǒng mén。
只望至公将卷读,不求朝士致书论。zhǐ wàng zhì gōng jiāng juǎn dú,bù qiú cháo shì zhì shū lùn。
垂纶雨结渔乡思,吹木风传雁夜魂。chuí lún yǔ jié yú xiāng sī,chuī mù fēng chuán yàn yè hún。
男子受恩须有地,平生不受等闲恩。nán zi shòu ēn xū yǒu dì,píng shēng bù shòu děng xián ēn。