古诗词

杜秋娘诗

杜牧

京江水清滑,生女白如脂。jīng jiāng shuǐ qīng huá,shēng nǚ bái rú zhī。
其间杜秋者,不劳朱粉施。qí jiān dù qiū zhě,bù láo zhū fěn shī。
老濞即山铸,后庭千双眉。lǎo bì jí shān zhù,hòu tíng qiān shuāng méi。
秋持玉斝醉,与唱金缕衣。qiū chí yù jiǎ zuì,yǔ chàng jīn lǚ yī。
濞既白首叛,秋亦红泪滋。bì jì bái shǒu pàn,qiū yì hóng lèi zī。
吴江落日渡,灞岸绿杨垂。wú jiāng luò rì dù,bà àn lǜ yáng chuí。
联裾见天子,盼眄独依依。lián jū jiàn tiān zi,pàn miǎn dú yī yī。
椒壁悬锦幕,镜奁蟠蛟螭。jiāo bì xuán jǐn mù,jìng lián pán jiāo chī。
低鬟认新宠,窈袅复融怡。dī huán rèn xīn chǒng,yǎo niǎo fù róng yí。
月上白璧门,桂影凉参差。yuè shàng bái bì mén,guì yǐng liáng cān chà。
金阶露新重,闲捻紫箫吹。jīn jiē lù xīn zhòng,xián niǎn zǐ xiāo chuī。
莓苔夹城路,南苑雁初飞。méi tái jiā chéng lù,nán yuàn yàn chū fēi。
红粉羽林仗,独赐辟邪旗。hóng fěn yǔ lín zhàng,dú cì pì xié qí。
归来煮豹胎,餍饫不能饴。guī lái zhǔ bào tāi,yàn yù bù néng yí。
咸池升日庆,铜雀分香悲。xián chí shēng rì qìng,tóng què fēn xiāng bēi。
雷音后车远,事往落花时。léi yīn hòu chē yuǎn,shì wǎng luò huā shí。
燕禖得皇子,壮发绿緌緌。yàn méi dé huáng zi,zhuàng fā lǜ ruí ruí。
画堂授傅姆,天人亲捧持。huà táng shòu fù mǔ,tiān rén qīn pěng chí。
虎睛珠络褓,金盘犀镇帷。hǔ jīng zhū luò bǎo,jīn pán xī zhèn wéi。
长杨射熊罴,武帐弄哑咿。zhǎng yáng shè xióng pí,wǔ zhàng nòng yǎ yī。
渐抛竹马剧,稍出舞鸡奇。jiàn pāo zhú mǎ jù,shāo chū wǔ jī qí。
崭崭整冠佩,侍宴坐瑶池。zhǎn zhǎn zhěng guān pèi,shì yàn zuò yáo chí。
眉宇俨图画,神秀射朝辉。méi yǔ yǎn tú huà,shén xiù shè cháo huī。
一尺桐偶人,江充知自欺。yī chǐ tóng ǒu rén,jiāng chōng zhī zì qī。
王幽茅土削,秋放故乡归。wáng yōu máo tǔ xuē,qiū fàng gù xiāng guī。
觚棱拂斗极,回首尚迟迟。gū léng fú dòu jí,huí shǒu shàng chí chí。
四朝三十载,似梦复疑非。sì cháo sān shí zài,shì mèng fù yí fēi。
潼关识旧吏,吏发已如丝。tóng guān shí jiù lì,lì fā yǐ rú sī。
却唤吴江渡,舟人那得知。què huàn wú jiāng dù,zhōu rén nà dé zhī。
归来四邻改,茂苑草菲菲。guī lái sì lín gǎi,mào yuàn cǎo fēi fēi。
清血洒不尽,仰天知问谁。qīng xuè sǎ bù jǐn,yǎng tiān zhī wèn shuí。
寒衣一匹素,夜借邻人机。hán yī yī pǐ sù,yè jiè lín rén jī。
我昨金陵过,闻之为歔欷。wǒ zuó jīn líng guò,wén zhī wèi xū xī。
自古皆一贯,变化安能推。zì gǔ jiē yī guàn,biàn huà ān néng tuī。
夏姬灭两国,逃作巫臣姬。xià jī miè liǎng guó,táo zuò wū chén jī。
西子下姑苏,一舸逐鸱夷。xī zi xià gū sū,yī gě zhú chī yí。
织室魏豹俘,作汉太平基。zhī shì wèi bào fú,zuò hàn tài píng jī。
误置代籍中,两朝尊母仪。wù zhì dài jí zhōng,liǎng cháo zūn mǔ yí。
光武绍高祖,本系生唐儿。guāng wǔ shào gāo zǔ,běn xì shēng táng ér。
珊瑚破高齐,作婢舂黄糜。shān hú pò gāo qí,zuò bì chōng huáng mí。
萧后去扬州,突厥为阏氏。xiāo hòu qù yáng zhōu,tū jué wèi è shì。
女子固不定,士林亦难期。nǚ zi gù bù dìng,shì lín yì nán qī。
射钩后呼父,钓翁王者师。shè gōu hòu hū fù,diào wēng wáng zhě shī。
无国要孟子,有人毁仲尼。wú guó yào mèng zi,yǒu rén huǐ zhòng ní。
秦因逐客令,柄归丞相斯。qín yīn zhú kè lìng,bǐng guī chéng xiāng sī。
安知魏齐首,见断箦中尸。ān zhī wèi qí shǒu,jiàn duàn zé zhōng shī。
给丧蹶张辈,廊庙冠峨危。gěi sàng jué zhāng bèi,láng miào guān é wēi。
珥貂七叶贵,何妨戎虏支。ěr diāo qī yè guì,hé fáng róng lǔ zhī。
苏武却生返,邓通终死饥。sū wǔ què shēng fǎn,dèng tōng zhōng sǐ jī。
主张既难测,翻覆亦其宜。zhǔ zhāng jì nán cè,fān fù yì qí yí。
地尽有何物,天外复何之。dì jǐn yǒu hé wù,tiān wài fù hé zhī。
指何为而捉,足何为而驰。zhǐ hé wèi ér zhuō,zú hé wèi ér chí。
耳何为而听,目何为而窥。ěr hé wèi ér tīng,mù hé wèi ér kuī。
己身不自晓,此外何思惟。jǐ shēn bù zì xiǎo,cǐ wài hé sī wéi。
因倾一樽酒,题作杜秋诗。yīn qīng yī zūn jiǔ,tí zuò dù qiū shī。
愁来独长咏,聊可以自怡。chóu lái dú zhǎng yǒng,liáo kě yǐ zì yí。
杜牧

杜牧

杜牧(公元803-约852年),字牧之,号樊川居士,汉族,京兆万年(今陕西西安)人,唐代诗人。杜牧人称“小杜”,以别于杜甫。与李商隐并称“小李杜”。因晚年居长安南樊川别墅,故后世称“杜樊川”,著有《樊川文集》。 杜牧的作品>>

猜您喜欢

和宣州沈大夫登北楼书怀

杜牧

兵符严重辞金马,星剑光芒射斗牛。bīng fú yán zhòng cí jīn mǎ,xīng jiàn guāng máng shè dòu niú。
笔落青山飘古韵,帐开红旆照高秋。bǐ luò qīng shān piāo gǔ yùn,zhàng kāi hóng pèi zhào gāo qiū。
香连日彩浮绡幕,溪逐歌声绕画楼。xiāng lián rì cǎi fú xiāo mù,xī zhú gē shēng rào huà lóu。
可惜登临佳丽地,羽仪须去凤池游。kě xī dēng lín jiā lì dì,yǔ yí xū qù fèng chí yóu。

使回枉唐州崔司马书兼寄四韵因和

杜牧

清晨候吏把书来,十载离忧得暂开。qīng chén hòu lì bǎ shū lái,shí zài lí yōu dé zàn kāi。
痴叔去时还读易,仲容多兴索衔杯。chī shū qù shí hái dú yì,zhòng róng duō xīng suǒ xián bēi。
人心计日殷勤望,马首随云早晚回。rén xīn jì rì yīn qín wàng,mǎ shǒu suí yún zǎo wǎn huí。
莫为霜台愁岁暮,潜龙须待一声雷。mò wèi shuāng tái chóu suì mù,qián lóng xū dài yī shēng léi。

郡斋秋夜即事寄斛斯处士许秀才

杜牧

有客谁人肯夜过,独怜风景奈愁何。yǒu kè shuí rén kěn yè guò,dú lián fēng jǐng nài chóu hé。
边鸿怨处迷霜久,庭树空来见月多。biān hóng yuàn chù mí shuāng jiǔ,tíng shù kōng lái jiàn yuè duō。
故国杳无千里信,彩弦时伴一声歌。gù guó yǎo wú qiān lǐ xìn,cǎi xián shí bàn yī shēng gē。
驰心只待城乌晓,几对虚檐望白河。chí xīn zhǐ dài chéng wū xiǎo,jǐ duì xū yán wàng bái hé。

宿长庆寺

杜牧

南行步步远浮尘,更近青山昨夜邻。nán xíng bù bù yuǎn fú chén,gèng jìn qīng shān zuó yè lín。
高铎数声秋撼玉,霁河千里晓横银。gāo duó shù shēng qiū hàn yù,jì hé qiān lǐ xiǎo héng yín。
红蕖影落前池净,绿稻香来野径频。hóng qú yǐng luò qián chí jìng,lǜ dào xiāng lái yě jìng pín。
终日官闲无一事,不妨长醉是游人。zhōng rì guān xián wú yī shì,bù fáng zhǎng zuì shì yóu rén。

寄浙西李判官

杜牧

燕台上客意何如,四五年来渐渐疏。yàn tái shàng kè yì hé rú,sì wǔ nián lái jiàn jiàn shū。
直道莫抛男子业,遭时还与故人书。zhí dào mò pāo nán zi yè,zāo shí hái yǔ gù rén shū。
青云满眼应骄我,白发浑头少恨渠。qīng yún mǎn yǎn yīng jiāo wǒ,bái fā hún tóu shǎo hèn qú。
唯念贤哉崔大让,可怜无事不歌鱼。wéi niàn xián zāi cuī dà ràng,kě lián wú shì bù gē yú。

卢秀才将出王屋高步名场江南相逢赠别

杜牧

王屋山人有古文,欲攀青桂弄氛氲。wáng wū shān rén yǒu gǔ wén,yù pān qīng guì nòng fēn yūn。
将携健笔干明主,莫向仙坛问白云。jiāng xié jiàn bǐ gàn míng zhǔ,mò xiàng xiān tán wèn bái yún。
驰逐宁教争处让,是非偏忌众人分。chí zhú níng jiào zhēng chù ràng,shì fēi piān jì zhòng rén fēn。
交游话我凭君道,除却鲈鱼更不闻。jiāo yóu huà wǒ píng jūn dào,chú què lú yú gèng bù wén。

羊栏浦夜陪宴会

杜牧

戈槛营中夜未央,雨沾云惹侍襄王。gē kǎn yíng zhōng yè wèi yāng,yǔ zhān yún rě shì xiāng wáng。
毬来香袖依稀暖,酒凸觥心泛滟光。qiú lái xiāng xiù yī xī nuǎn,jiǔ tū gōng xīn fàn yàn guāng。
红弦高紧声声急,珠唱铺圆袅袅长。hóng xián gāo jǐn shēng shēng jí,zhū chàng pù yuán niǎo niǎo zhǎng。
自比诸生最无取,不知何处亦升堂。zì bǐ zhū shēng zuì wú qǔ,bù zhī hé chù yì shēng táng。

送杜顗赴润州幕

杜牧

少年才俊赴知音,丞相门栏不觉深。shǎo nián cái jùn fù zhī yīn,chéng xiāng mén lán bù jué shēn。
直道事人男子业,异乡加饭弟兄心。zhí dào shì rén nán zi yè,yì xiāng jiā fàn dì xiōng xīn。
还须整理韦弦佩,莫独矜夸玳瑁簪。hái xū zhěng lǐ wéi xián pèi,mò dú jīn kuā dài mào zān。
若去上元怀古去,谢安坟下与沉吟。ruò qù shàng yuán huái gǔ qù,xiè ān fén xià yǔ chén yín。

贺崔大夫崔正字

杜牧

内举无惭古所难,燕台遥想拂尘冠。nèi jǔ wú cán gǔ suǒ nán,yàn tái yáo xiǎng fú chén guān。
登龙有路水不峻,一雁背飞天正寒。dēng lóng yǒu lù shuǐ bù jùn,yī yàn bèi fēi tiān zhèng hán。
别夜酒馀红烛短,映山帆满碧霞残。bié yè jiǔ yú hóng zhú duǎn,yìng shān fān mǎn bì xiá cán。
谢公楼下潺湲响,离恨诗情添几般。xiè gōng lóu xià chán yuán xiǎng,lí hèn shī qíng tiān jǐ bān。

将赴池州道中作

杜牧

青阳云水去年寻,黄绢歌诗出翰林。qīng yáng yún shuǐ qù nián xún,huáng juàn gē shī chū hàn lín。
投辖暂停留酒客,绛帷斜系满松阴。tóu xiá zàn tíng liú jiǔ kè,jiàng wéi xié xì mǎn sōng yīn。
妖人笑我不相问,道者应知归路心。yāo rén xiào wǒ bù xiāng wèn,dào zhě yīng zhī guī lù xīn。
南去南来尽乡国,月明秋水只沈沈。nán qù nán lái jǐn xiāng guó,yuè míng qiū shuǐ zhǐ shěn shěn。

酬许十三秀才兼依来韵

杜牧

多为裁诗步竹轩,有时凝思过朝昏。duō wèi cái shī bù zhú xuān,yǒu shí níng sī guò cháo hūn。
篇成敢道怀金璞,吟苦唯应似岭猿。piān chéng gǎn dào huái jīn pú,yín kǔ wéi yīng shì lǐng yuán。
迷兴每惭花月夕,寄愁长在别离魂。mí xīng měi cán huā yuè xī,jì chóu zhǎng zài bié lí hún。
凭君把卷侵寒烛,丽句时传画戟门。píng jūn bǎ juǎn qīn hán zhú,lì jù shí chuán huà jǐ mén。

冬日五湖

杜牧

芦荻花多触处飞,独凭虚槛雨微微。lú dí huā duō chù chù fēi,dú píng xū kǎn yǔ wēi wēi。
寒林叶落鸟巢出,古渡风高渔艇稀。hán lín yè luò niǎo cháo chū,gǔ dù fēng gāo yú tǐng xī。
云抱四山终日在,草荒三径几时归。yún bào sì shān zhōng rì zài,cǎo huāng sān jìng jǐ shí guī。
江城向晚西流急,无限乡心闻捣衣。jiāng chéng xiàng wǎn xī liú jí,wú xiàn xiāng xīn wén dǎo yī。

闻开江相国宋

杜牧

权门阴进夺移才,驿骑如星堕峡来。quán mén yīn jìn duó yí cái,yì qí rú xīng duò xiá lái。
晁氏有恩忠作祸,贾生无罪直为灾。cháo shì yǒu ēn zhōng zuò huò,jiǎ shēng wú zuì zhí wèi zāi。
贞魂误向崇山没,冤气疑从湘水回。zhēn hún wù xiàng chóng shān méi,yuān qì yí cóng xiāng shuǐ huí。
毕竟成功何处是,五湖云月一帆开。bì jìng chéng gōng hé chù shì,wǔ hú yún yuè yī fān kāi。

闻开江相国宋

杜牧

月落清湘棹不喧,玉杯瑶瑟奠蘋蘩。yuè luò qīng xiāng zhào bù xuān,yù bēi yáo sè diàn píng fán。
谁令力制乘轩鹤,自取机沈在槛猿。shuí lìng lì zhì chéng xuān hè,zì qǔ jī shěn zài kǎn yuán。
位极乾坤三事贵,谤兴华夏一夫冤。wèi jí qián kūn sān shì guì,bàng xīng huá xià yī fū yuān。
宵衣旰食明天子,日伏青蒲不为言。xiāo yī gàn shí míng tiān zi,rì fú qīng pú bù wèi yán。

经古行宫

杜牧

台阁参差倚太阳,年年花发满山香。tái gé cān chà yǐ tài yáng,nián nián huā fā mǎn shān xiāng。
重门勘锁青春晚,深殿垂帘白日长。zhòng mén kān suǒ qīng chūn wǎn,shēn diàn chuí lián bái rì zhǎng。
草色芊绵侵御路,泉声呜咽绕宫墙。cǎo sè qiān mián qīn yù lù,quán shēng wū yàn rào gōng qiáng。
先皇一去无回驾,红粉云环空断肠。xiān huáng yī qù wú huí jià,hóng fěn yún huán kōng duàn cháng。