古诗词

居道林寺书怀

齐己

花落水喧喧,端居信昼昏。huā luò shuǐ xuān xuān,duān jū xìn zhòu hūn。
谁来看山寺,自要扫松门。shuí lái kàn shān sì,zì yào sǎo sōng mén。
是事皆能讳,唯诗未懒言。shì shì jiē néng huì,wéi shī wèi lǎn yán。
传闻好时世,亦欲背啼猿。chuán wén hǎo shí shì,yì yù bèi tí yuán。
齐己

齐己

齐己(863年—937年)出家前俗名胡德生,晚年自号衡岳沙门,湖南长沙宁乡县祖塔乡人,唐朝晚期著名诗僧。 齐己的作品>>

猜您喜欢

病中勉送小师往清凉山礼大圣

齐己

丰衣足食处莫住,圣迹灵踪好遍寻。fēng yī zú shí chù mò zhù,shèng jì líng zōng hǎo biàn xún。
忽遇文殊开慧眼,他年应记老师心。hū yù wén shū kāi huì yǎn,tā nián yīng jì lǎo shī xīn。

谢人惠拄杖

齐己

何处云根采得来,黑龙狂欲作风雷。hé chù yún gēn cǎi dé lái,hēi lóng kuáng yù zuò fēng léi。
知师念我形骸老,教把经行拄绿苔。zhī shī niàn wǒ xíng hái lǎo,jiào bǎ jīng xíng zhǔ lǜ tái。

送楚云上人往南岳刺血写法华经

齐己

剥皮刺血诚何苦,欲写灵山九会文。bō pí cì xuè chéng hé kǔ,yù xiě líng shān jiǔ huì wén。
十指沥乾终七轴,后来求法更无君。shí zhǐ lì qián zhōng qī zhóu,hòu lái qiú fǎ gèng wú jūn。

送胎发笔寄仁公

齐己

内唯胎发外秋毫,绿玉新栽管束牢。nèi wéi tāi fā wài qiū háo,lǜ yù xīn zāi guǎn shù láo。
老病手疼无那尔,却资年少写风骚。lǎo bìng shǒu téng wú nà ěr,què zī nián shǎo xiě fēng sāo。

谢西川昙域大师玉箸篆书

齐己

玉箸真文久不兴,李斯传到李阳冰。yù zhù zhēn wén jiǔ bù xīng,lǐ sī chuán dào lǐ yáng bīng。
正悲千载无来者,果见僧中有个僧。zhèng bēi qiān zài wú lái zhě,guǒ jiàn sēng zhōng yǒu gè sēng。

偶作寄王秘书

齐己

七丝湘水秋深夜,五字河桥日暮时。qī sī xiāng shuǐ qiū shēn yè,wǔ zì hé qiáo rì mù shí。
借问秘书郎此意,静弹高咏有谁知。jiè wèn mì shū láng cǐ yì,jìng dàn gāo yǒng yǒu shuí zhī。

谢人惠纸

齐己

烘焙几工成晓雪,轻明百幅叠春冰。hōng bèi jǐ gōng chéng xiǎo xuě,qīng míng bǎi fú dié chūn bīng。
何消才子题诗外,分与能书贝叶僧。hé xiāo cái zi tí shī wài,fēn yǔ néng shū bèi yè sēng。

答文胜大师清柱书

齐己

才把文章干圣主,便承恩泽换禅衣。cái bǎ wén zhāng gàn shèng zhǔ,biàn chéng ēn zé huàn chán yī。
应嫌六祖传空衲,只向曹溪求息机。yīng xián liù zǔ chuán kōng nà,zhǐ xiàng cáo xī qiú xī jī。

寄怀曾口寺文英大师

齐己

著紫袈裟名已贵,吟红菡萏价兼高。zhù zǐ jiā shā míng yǐ guì,yín hóng hàn dàn jià jiān gāo。
秋风曾忆西游处,门对平湖满白涛。qiū fēng céng yì xī yóu chù,mén duì píng hú mǎn bái tāo。

怀道林寺道友

齐己

四绝堂前万木秋,碧参差影压湘流。sì jué táng qián wàn mù qiū,bì cān chà yǐng yā xiāng liú。
闲思宋杜题诗板,一日凭栏到夜休。xián sī sòng dù tí shī bǎn,yī rì píng lán dào yè xiū。

辞主人绝句四首放鹤

齐己

华亭来复去芝田,丹顶霜毛性可怜。huá tíng lái fù qù zhī tián,dān dǐng shuāng máo xìng kě lián。
纵与乘轩终误主,不如还放却辽天。zòng yǔ chéng xuān zhōng wù zhǔ,bù rú hái fàng què liáo tiān。

辞主人绝句四首放猿

齐己

堪忆春云十二峰,野桃山杏摘香红。kān yì chūn yún shí èr fēng,yě táo shān xìng zhāi xiāng hóng。
王孙可念愁金锁,从放断肠明月中。wáng sūn kě niàn chóu jīn suǒ,cóng fàng duàn cháng míng yuè zhōng。

对菊

齐己

无艳无妖别有香,栽多不为待重阳。wú yàn wú yāo bié yǒu xiāng,zāi duō bù wèi dài zhòng yáng。
莫嫌醒眼相看过,却是真心爱澹黄。mò xián xǐng yǎn xiāng kàn guò,què shì zhēn xīn ài dàn huáng。

闭门

齐己

正是闭门争合闭,大家开处不须开。zhèng shì bì mén zhēng hé bì,dà jiā kāi chù bù xū kāi。
还防朗月清风夜,有个诗人相访来。hái fáng lǎng yuè qīng fēng yè,yǒu gè shī rén xiāng fǎng lái。

勉送吴国三五新戒归

齐己

法王遗制付仁王,难得难持劫数长。fǎ wáng yí zhì fù rén wáng,nán dé nán chí jié shù zhǎng。
努力只须坚守护,三千八万是垣墙。nǔ lì zhǐ xū jiān shǒu hù,sān qiān bā wàn shì yuán qiáng。