古诗词

桃源行

姚勉

武陵溪边翁好渔,笭箵钓车日采鱼。wǔ líng xī biān wēng hǎo yú,líng xīng diào chē rì cǎi yú。
扁舟为家苇为屋,岂知世有神仙居。biǎn zhōu wèi jiā wěi wèi wū,qǐ zhī shì yǒu shén xiān jū。
晓来不记舟行路,忽在桃花深绝处。xiǎo lái bù jì zhōu xíng lù,hū zài táo huā shēn jué chù。
红云杳叆望欲迷,绛雪缤纷落无数。hóng yún yǎo ài wàng yù mí,jiàng xuě bīn fēn luò wú shù。
水源尽处便逢山,一径似通人往还。shuǐ yuán jǐn chù biàn féng shān,yī jìng shì tōng rén wǎng hái。
穿花竟出洞谷口,别有天地如人间。chuān huā jìng chū dòng gǔ kǒu,bié yǒu tiān dì rú rén jiān。
青山高下鳞鳞屋,秀野桑麻深泼绿。qīng shān gāo xià lín lín wū,xiù yě sāng má shēn pō lǜ。
春深耕罢犊牛眠,昼静人闲鸡犬熟。chūn shēn gēng bà dú niú mián,zhòu jìng rén xián jī quǎn shú。
村中老幼皆相知,惊逢外人子为谁。cūn zhōng lǎo yòu jiē xiāng zhī,jīng féng wài rén zi wèi shuí。
平生采鱼不到此,借问此是蓬莱非。píng shēng cǎi yú bù dào cǐ,jiè wèn cǐ shì péng lái fēi。
笑言此亦人间耳,闻有蓬莱何处是。xiào yán cǐ yì rén jiān ěr,wén yǒu péng lái hé chù shì。
秦初避乱偶此来,今日已传秦几世。qín chū bì luàn ǒu cǐ lái,jīn rì yǐ chuán qín jǐ shì。
渔家不识青史编,相传去秦六百年。yú jiā bù shí qīng shǐ biān,xiāng chuán qù qín liù bǎi nián。
吁嗟已不闻汉魏,岂复知今晋太元。xū jiē yǐ bù wén hàn wèi,qǐ fù zhī jīn jìn tài yuán。
当时只恐秦万世,携家挈邻相远避。dāng shí zhǐ kǒng qín wàn shì,xié jiā qiè lín xiāng yuǎn bì。
早知秦不五十年,安得种花来此地。zǎo zhī qín bù wǔ shí nián,ān dé zhǒng huā lái cǐ dì。
采药山人去不归,啖松女子今何之。cǎi yào shān rén qù bù guī,dàn sōng nǚ zi jīn hé zhī。
种桃着花尚未实,未必岁月多如斯。zhǒng táo zhe huā shàng wèi shí,wèi bì suì yuè duō rú sī。
家家置酒延鸡黍,便好卜邻花底住。jiā jiā zhì jiǔ yán jī shǔ,biàn hǎo bo lín huā dǐ zhù。
中心自喜口不言,后日重来今且去。zhōng xīn zì xǐ kǒu bù yán,hòu rì zhòng lái jīn qiě qù。
悽然辞别便登舟,依旧花间溪水流。qī rán cí bié biàn dēng zhōu,yī jiù huā jiān xī shuǐ liú。
插竹谩标来处路,鸣榔无复旧时游。chā zhú mán biāo lái chù lù,míng láng wú fù jiù shí yóu。
顾家一念仙凡隔,如梦惊回寻不得。gù jiā yī niàn xiān fán gé,rú mèng jīng huí xún bù dé。
当时不与俗吏知,或可重寻旧踪迹。dāng shí bù yǔ sú lì zhī,huò kě zhòng xún jiù zōng jì。
五胡云扰岂减秦,晋人合作桃源人。wǔ hú yún rǎo qǐ jiǎn qín,jìn rén hé zuò táo yuán rén。
渔郎出山自失计,秦人绝踪应未仁。yú láng chū shān zì shī jì,qín rén jué zōng yīng wèi rén。
渔郎渔郎休太息,渔家自有神仙国。yú láng yú láng xiū tài xī,yú jiā zì yǒu shén xiān guó。
鲙鲈沽酒醉芦花,此乐桃源人未识。kuài lú gū jiǔ zuì lú huā,cǐ lè táo yuán rén wèi shí。
神仙有无何渺茫,退之此语诚非狂。shén xiān yǒu wú hé miǎo máng,tuì zhī cǐ yǔ chéng fēi kuáng。
渊明作记亦直寄,便如东皋志醉乡。yuān míng zuò jì yì zhí jì,biàn rú dōng gāo zhì zuì xiāng。
秦风锲薄难与处,晋俗清虚何足数。qín fēng qiè báo nán yǔ chù,jìn sú qīng xū hé zú shù。
愿令天下尽桃源,不必武陵深处所。yuàn lìng tiān xià jǐn táo yuán,bù bì wǔ líng shēn chù suǒ。
姚勉

姚勉

姚勉(1216~1262),乳名二郎,学名冲,因避讳改名勉,字述之、成一,号蜚卿、飞卿,古天德乡(今江西宜丰县新庄镇)灵源村人。宋嘉定9年(1216)生,初生时,曾被弃之山野雪地,故其成年后自号“雪坡”以志不忘。 姚勉的作品>>

猜您喜欢

和龚宗谕五绝

姚勉

学不求名况为官,官甜初不似儒酸。xué bù qiú míng kuàng wèi guān,guān tián chū bù shì rú suān。
无能富贵都磨灭,直作浮云一样看。wú néng fù guì dōu mó miè,zhí zuò fú yún yī yàng kàn。

和龚宗谕五绝

姚勉

闻仅二知虽赐也,道传一贯必参乎。wén jǐn èr zhī suī cì yě,dào chuán yī guàn bì cān hū。
己私克尽融天理,表里通明月在壶。jǐ sī kè jǐn róng tiān lǐ,biǎo lǐ tōng míng yuè zài hú。

和龚宗谕五绝

姚勉

名下惟知不可居,诲言终日反三隅。míng xià wéi zhī bù kě jū,huì yán zhōng rì fǎn sān yú。
爱人以德今忠献,莫道前贤久已无。ài rén yǐ dé jīn zhōng xiàn,mò dào qián xián jiǔ yǐ wú。

劝学示子元夫

姚勉

事业功名在读书,圣贤妙处著工夫。shì yè gōng míng zài dú shū,shèng xián miào chù zhù gōng fū。
区区只为潭潭府,不敢如韩训阿符。qū qū zhǐ wèi tán tán fǔ,bù gǎn rú hán xùn ā fú。

弈棋有感

姚勉

奕秋鸿鹄未须惊,一著才差败一枰。yì qiū hóng gǔ wèi xū jīng,yī zhù cái chà bài yī píng。
不信但来茅屋里,纸棋盘上看输赢。bù xìn dàn lái máo wū lǐ,zhǐ qí pán shàng kàn shū yíng。

己未秋杪虏

姚勉

窗纸暾红枕上知,破寒初听一声鸡。chuāng zhǐ tūn hóng zhěn shàng zhī,pò hán chū tīng yī shēng jī。
虽无风雨潇潇度,也胜邻家晓不啼。suī wú fēng yǔ xiāo xiāo dù,yě shèng lín jiā xiǎo bù tí。

己未秋杪虏

姚勉

积雨霖霪忽报晴,元来依旧有清明。jī yǔ lín yín hū bào qíng,yuán lái yī jiù yǒu qīng míng。
霜天护取晴牢著,莫放寒云半点生。shuāng tiān hù qǔ qíng láo zhù,mò fàng hán yún bàn diǎn shēng。

嘲猫

姚勉

斑虎皮毛洁且新,绣裀娇睡似亲人。bān hǔ pí máo jié qiě xīn,xiù yīn jiāo shuì shì qīn rén。
梁间纵鼠浑无策,门外攘鸡太不仁。liáng jiān zòng shǔ hún wú cè,mén wài rǎng jī tài bù rén。

嘲燕

姚勉

蓬蒿塞径掩柴关,紫燕离巢更不还。péng hāo sāi jìng yǎn chái guān,zǐ yàn lí cháo gèng bù hái。
大厦连云成就日,重游帘幕有何颜。dà shà lián yún chéng jiù rì,zhòng yóu lián mù yǒu hé yán。

咏蜂

姚勉

百花头上选群芳,收拾香腴入洞房。bǎi huā tóu shàng xuǎn qún fāng,shōu shí xiāng yú rù dòng fáng。
但得蜜成甘众口,一身虽苦又何妨。dàn dé mì chéng gān zhòng kǒu,yī shēn suī kǔ yòu hé fáng。

赠电眸陈相士

姚勉

岩电当年说阿戎,清谈于世竟何功。yán diàn dāng nián shuō ā róng,qīng tán yú shì jìng hé gōng。
君今双目真如电,举世忠邪一览中。jūn jīn shuāng mù zhēn rú diàn,jǔ shì zhōng xié yī lǎn zhōng。

赠谈天星数王子贵

姚勉

谈天客子昼敲门,相对晴窗话一樽。tán tiān kè zi zhòu qiāo mén,xiāng duì qíng chuāng huà yī zūn。
到底忘言方是妙,梅花枝上看乾坤。dào dǐ wàng yán fāng shì miào,méi huā zhī shàng kàn qián kūn。

雪后同友人观梅

姚勉

檐珠沥沥雪初晴,酒滴寒槽杂溜声。yán zhū lì lì xuě chū qíng,jiǔ dī hán cáo zá liū shēng。
旋釂梅花斟夜月,人间那得个般清。xuán jiào méi huā zhēn yè yuè,rén jiān nà dé gè bān qīng。

和姚榷院送茉莉韵

姚勉

清甚冰葩淡不妆,能从盛暑到秋凉。qīng shén bīng pā dàn bù zhuāng,néng cóng shèng shǔ dào qiū liáng。
琼楼合著移春槛,却向山斋供净香。qióng lóu hé zhù yí chūn kǎn,què xiàng shān zhāi gōng jìng xiāng。

赠金斗相士

姚勉

君有金斗盍自珍,持此量我非其人。jūn yǒu jīn dòu hé zì zhēn,chí cǐ liàng wǒ fēi qí rén。
欲我觅印如苏秦,我宁满吃三斗尘。yù wǒ mì yìn rú sū qín,wǒ níng mǎn chī sān dòu chén。