古诗词

庐山歌

陈宓

庐山清哉谁与俦兮,崭岩峭直跨番阳彭蠡而蹴九江。lú shān qīng zāi shuí yǔ chóu xī,zhǎn yán qiào zhí kuà fān yáng péng lí ér cù jiǔ jiāng。
长川幽窞亘古今而不息兮,雨激而风撞。zhǎng chuān yōu dàn gèn gǔ jīn ér bù xī xī,yǔ jī ér fēng zhuàng。
山深境寂人迹所希到兮,尽日仅一逢樵叟鹤发而眉厖。shān shēn jìng jì rén jì suǒ xī dào xī,jǐn rì jǐn yī féng qiáo sǒu hè fā ér méi páng。
路逶迤而险阻兮,越数千里之危谾。lù wēi yí ér xiǎn zǔ xī,yuè shù qiān lǐ zhī wēi hōng。
暑六月而不知兮,但觉鸣珂戛佩其下纷淙淙。shǔ liù yuè ér bù zhī xī,dàn jué míng kē jiá pèi qí xià fēn cóng cóng。
天隔车马之氛埃兮,独许策杖而逾矼。tiān gé chē mǎ zhī fēn āi xī,dú xǔ cè zhàng ér yú gāng。
宜幽人之履道兮,志精一而匪哤。yí yōu rén zhī lǚ dào xī,zhì jīng yī ér fěi máng。
草木坚劲而不凋兮,列云外之羽幢。cǎo mù jiān jìn ér bù diāo xī,liè yún wài zhī yǔ chuáng。
如凝之之洁白兮,媲兹山而为双。rú níng zhī zhī jié bái xī,pì zī shān ér wèi shuāng。
田多瘠而少腴兮,食不饱而体不痝。tián duō jí ér shǎo yú xī,shí bù bǎo ér tǐ bù máng。
青松为醪呼月为烛兮,洼尊瓢饮孰取乎琼卮而翠缸。qīng sōng wèi láo hū yuè wèi zhú xī,wā zūn piáo yǐn shú qǔ hū qióng zhī ér cuì gāng。
彼丛物欲以自蔽兮,莫为之凿通明之八窗。bǐ cóng wù yù yǐ zì bì xī,mò wèi zhī záo tōng míng zhī bā chuāng。
醉生梦死真蟪蛄兮,阅千万岁独有贞柏与圣玒。zuì shēng mèng sǐ zhēn huì gū xī,yuè qiān wàn suì dú yǒu zhēn bǎi yǔ shèng hóng。
苟能保此而不渝兮,又何有乎施邦。gǒu néng bǎo cǐ ér bù yú xī,yòu hé yǒu hū shī bāng。
一到令人不忘兮,长神醉而心降。yī dào lìng rén bù wàng xī,zhǎng shén zuì ér xīn jiàng。
写此诗以自娱兮,当万幅之图画而揭以千仞之杠。xiě cǐ shī yǐ zì yú xī,dāng wàn fú zhī tú huà ér jiē yǐ qiān rèn zhī gāng。

陈宓

宋兴化军莆田人,字师复,号复斋。陈定弟。少从朱熹学。历泉州南安盐税,知安溪县。宁宗嘉定七年,入监进奏院,上书言时弊,慷慨尽言。迁军器监簿,又上言指陈三弊。出知南康军,改南剑州,救灾济民,多有惠政。后以直秘阁主管崇禧观。有《论语注义问答》、《春秋三传抄》、《读通鉴纲目》、《唐史赘疣》等。 陈宓的作品>>

猜您喜欢

和方丞

陈宓

平生笔健足神奇,况复高怀与古期。píng shēng bǐ jiàn zú shén qí,kuàng fù gāo huái yǔ gǔ qī。
台阁风流今贰令,不妨时出解颐诗。tái gé fēng liú jīn èr lìng,bù fáng shí chū jiě yí shī。

和方丞

陈宓

夜投官舍鼓逢逢,雨急风喧梦作江。yè tóu guān shě gǔ féng féng,yǔ jí fēng xuān mèng zuò jiāng。
怪得萧然世俗虑,主人高致在轩窗。guài dé xiāo rán shì sú lǜ,zhǔ rén gāo zhì zài xuān chuāng。

感时

陈宓

和戎之计最堪嗟,不以恩威以丽华。hé róng zhī jì zuì kān jiē,bù yǐ ēn wēi yǐ lì huá。
他日渔阳动鼙鼓,只因争取上林花。tā rì yú yáng dòng pí gǔ,zhǐ yīn zhēng qǔ shàng lín huā。

赠枢上人

陈宓

心期极乐三千界,世事怀安二十年。xīn qī jí lè sān qiān jiè,shì shì huái ān èr shí nián。
顾我未能从学道,只将寂寞当幽禅。gù wǒ wèi néng cóng xué dào,zhǐ jiāng jì mò dāng yōu chán。

南安观社会

陈宓

山蔽晴空望自遥,树开小道紫骝骄。shān bì qíng kōng wàng zì yáo,shù kāi xiǎo dào zǐ liú jiāo。
沿溪飞盖传清荫,四野欢声拥海潮。yán xī fēi gài chuán qīng yīn,sì yě huān shēng yōng hǎi cháo。

试潘衡墨

陈宓

胶煤鸾麝号潘衡,老剂尤令举世惊。jiāo méi luán shè hào pān héng,lǎo jì yóu lìng jǔ shì jīng。
点漆未能绳纯黑,令人字字挟霜明。diǎn qī wèi néng shéng chún hēi,lìng rén zì zì xié shuāng míng。

闰月中山行

陈宓

轻寒误透薄罗裳,花面都成睡后妆。qīng hán wù tòu báo luó shang,huā miàn dōu chéng shuì hòu zhuāng。
羲旆过郊曾不驻,始知蜂蝶未为忙。xī pèi guò jiāo céng bù zhù,shǐ zhī fēng dié wèi wèi máng。

和傅倅梅岩之什

陈宓

云间老干几千年,清婉仍推百卉先。yún jiān lǎo gàn jǐ qiān nián,qīng wǎn réng tuī bǎi huì xiān。
铁石心肠能妙赋,广平端似此花然。tiě shí xīn cháng néng miào fù,guǎng píng duān shì cǐ huā rán。

和傅倅梅岩之什

陈宓

照雪凌霜夹径开,谁教千树昔人栽。zhào xuě líng shuāng jiā jìng kāi,shuí jiào qiān shù xī rén zāi。
要将金鼎和羹事,尽付君家岩上梅。yào jiāng jīn dǐng hé gēng shì,jǐn fù jūn jiā yán shàng méi。

和傅倅梅岩之什

陈宓

看花长是盛时来,飞雪从渠到玉杯。kàn huā zhǎng shì shèng shí lái,fēi xuě cóng qú dào yù bēi。
天惜国香尘土涴,故应偏向石间开。tiān xī guó xiāng chén tǔ wò,gù yīng piān xiàng shí jiān kāi。

和傅倅梅岩之什梅开

陈宓

人间飞叶送残年,篱落逢春此地先。rén jiān fēi yè sòng cán nián,lí luò féng chūn cǐ dì xiān。
虽有柴门无锁钥,唐时竹洞岂其然。suī yǒu chái mén wú suǒ yào,táng shí zhú dòng qǐ qí rán。

和傅倅梅岩之什清浅

陈宓

方池凿石似天开,谁把霜英傍水栽。fāng chí záo shí shì tiān kāi,shuí bǎ shuāng yīng bàng shuǐ zāi。
月白波清无觅处,只知疏影是寒梅。yuè bái bō qīng wú mì chù,zhǐ zhī shū yǐng shì hán méi。

和傅倅梅岩之什三瀑

陈宓

银河有派九霄来,翻手为霖费一杯。yín hé yǒu pài jiǔ xiāo lái,fān shǒu wèi lín fèi yī bēi。
风雨时闻桥下急,烟云元自晓天开。fēng yǔ shí wén qiáo xià jí,yān yún yuán zì xiǎo tiān kāi。

又和单丞咏梅

陈宓

树杪风来玉佩惊,仙香远胜市廛清。shù miǎo fēng lái yù pèi jīng,xiān xiāng yuǎn shèng shì chán qīng。
细看一段孤高趣,恰似幽人避世情。xì kàn yī duàn gū gāo qù,qià shì yōu rén bì shì qíng。

和周宰书林

陈宓

霏微三日雨如秋,膏泽东南数百州。fēi wēi sān rì yǔ rú qiū,gāo zé dōng nán shù bǎi zhōu。
万物油然生意足,不知还解报君不。wàn wù yóu rán shēng yì zú,bù zhī hái jiě bào jūn bù。