古诗词

庐山歌

陈宓

庐山清哉谁与俦兮,崭岩峭直跨番阳彭蠡而蹴九江。lú shān qīng zāi shuí yǔ chóu xī,zhǎn yán qiào zhí kuà fān yáng péng lí ér cù jiǔ jiāng。
长川幽窞亘古今而不息兮,雨激而风撞。zhǎng chuān yōu dàn gèn gǔ jīn ér bù xī xī,yǔ jī ér fēng zhuàng。
山深境寂人迹所希到兮,尽日仅一逢樵叟鹤发而眉厖。shān shēn jìng jì rén jì suǒ xī dào xī,jǐn rì jǐn yī féng qiáo sǒu hè fā ér méi páng。
路逶迤而险阻兮,越数千里之危谾。lù wēi yí ér xiǎn zǔ xī,yuè shù qiān lǐ zhī wēi hōng。
暑六月而不知兮,但觉鸣珂戛佩其下纷淙淙。shǔ liù yuè ér bù zhī xī,dàn jué míng kē jiá pèi qí xià fēn cóng cóng。
天隔车马之氛埃兮,独许策杖而逾矼。tiān gé chē mǎ zhī fēn āi xī,dú xǔ cè zhàng ér yú gāng。
宜幽人之履道兮,志精一而匪哤。yí yōu rén zhī lǚ dào xī,zhì jīng yī ér fěi máng。
草木坚劲而不凋兮,列云外之羽幢。cǎo mù jiān jìn ér bù diāo xī,liè yún wài zhī yǔ chuáng。
如凝之之洁白兮,媲兹山而为双。rú níng zhī zhī jié bái xī,pì zī shān ér wèi shuāng。
田多瘠而少腴兮,食不饱而体不痝。tián duō jí ér shǎo yú xī,shí bù bǎo ér tǐ bù máng。
青松为醪呼月为烛兮,洼尊瓢饮孰取乎琼卮而翠缸。qīng sōng wèi láo hū yuè wèi zhú xī,wā zūn piáo yǐn shú qǔ hū qióng zhī ér cuì gāng。
彼丛物欲以自蔽兮,莫为之凿通明之八窗。bǐ cóng wù yù yǐ zì bì xī,mò wèi zhī záo tōng míng zhī bā chuāng。
醉生梦死真蟪蛄兮,阅千万岁独有贞柏与圣玒。zuì shēng mèng sǐ zhēn huì gū xī,yuè qiān wàn suì dú yǒu zhēn bǎi yǔ shèng hóng。
苟能保此而不渝兮,又何有乎施邦。gǒu néng bǎo cǐ ér bù yú xī,yòu hé yǒu hū shī bāng。
一到令人不忘兮,长神醉而心降。yī dào lìng rén bù wàng xī,zhǎng shén zuì ér xīn jiàng。
写此诗以自娱兮,当万幅之图画而揭以千仞之杠。xiě cǐ shī yǐ zì yú xī,dāng wàn fú zhī tú huà ér jiē yǐ qiān rèn zhī gāng。

陈宓

宋兴化军莆田人,字师复,号复斋。陈定弟。少从朱熹学。历泉州南安盐税,知安溪县。宁宗嘉定七年,入监进奏院,上书言时弊,慷慨尽言。迁军器监簿,又上言指陈三弊。出知南康军,改南剑州,救灾济民,多有惠政。后以直秘阁主管崇禧观。有《论语注义问答》、《春秋三传抄》、《读通鉴纲目》、《唐史赘疣》等。 陈宓的作品>>

猜您喜欢

出古田道中

陈宓

尽历崎岖到古田,平生未识此攀缘。jǐn lì qí qū dào gǔ tián,píng shēng wèi shí cǐ pān yuán。
白云破处青岚见,知有山围峻属天。bái yún pò chù qīng lán jiàn,zhī yǒu shān wéi jùn shǔ tiān。

白苎岭雨大作云此道可免舟行

陈宓

空囊带雨肩山重,滑屦登高上壁难。kōng náng dài yǔ jiān shān zhòng,huá jù dēng gāo shàng bì nán。
遵陆乘桴俱有恨,都缘何事不求安。zūn lù chéng fú jù yǒu hèn,dōu yuán hé shì bù qiú ān。

在旅不在家书

陈宓

无心览卷谩舒卷,有念盈怀日往来。wú xīn lǎn juǎn mán shū juǎn,yǒu niàn yíng huái rì wǎng lái。
十日离家劳梦远,一行无字彊颜开。shí rì lí jiā láo mèng yuǎn,yī xíng wú zì jiàng yán kāi。

到雪峰

陈宓

几载游山成负约,千年有寺未曾登。jǐ zài yóu shān chéng fù yuē,qiān nián yǒu sì wèi céng dēng。
却因名利经行此,羞对林间问我僧。què yīn míng lì jīng xíng cǐ,xiū duì lín jiān wèn wǒ sēng。

到雪峰

陈宓

幽寂千人祇磬声,翚飞楼观映山青。yōu jì qiān rén qí qìng shēng,huī fēi lóu guān yìng shān qīng。
世间役役谁知梦,林下高人眼独醒。shì jiān yì yì shuí zhī mèng,lín xià gāo rén yǎn dú xǐng。

和喻景山

陈宓

一榻无尘便觉凉,半生场屋鬓将黄。yī tà wú chén biàn jué liáng,bàn shēng chǎng wū bìn jiāng huáng。
而今已办还山计,对卷烧香爱日长。ér jīn yǐ bàn hái shān jì,duì juǎn shāo xiāng ài rì zhǎng。

题妙寂僧无碍明碧轩

陈宓

何处便宜养性情,禅床更着玉纵横。hé chù biàn yí yǎng xìng qíng,chán chuáng gèng zhe yù zòng héng。
应是高人幽隐地,开轩远月迥双明。yīng shì gāo rén yōu yǐn dì,kāi xuān yuǎn yuè jiǒng shuāng míng。

见月

陈宓

皓月忽从墙角见,好风时送竹声来。hào yuè hū cóng qiáng jiǎo jiàn,hǎo fēng shí sòng zhú shēng lái。
事随日出无时暇,薄暮尘襟始一开。shì suí rì chū wú shí xiá,báo mù chén jīn shǐ yī kāi。

问月

陈宓

百万苍生罹热恼,三年素女苦高寒。bǎi wàn cāng shēng lí rè nǎo,sān nián sù nǚ kǔ gāo hán。
清光若解知民瘼,留与人间夜夜看。qīng guāng ruò jiě zhī mín mò,liú yǔ rén jiān yè yè kàn。

素馨茉莉

陈宓

骨细肌丰一样香,沉香亭北象牙床。gǔ xì jī fēng yī yàng xiāng,chén xiāng tíng běi xiàng yá chuáng。
移根若向清都植,应忆当年瘴雨乡。yí gēn ruò xiàng qīng dōu zhí,yīng yì dāng nián zhàng yǔ xiāng。

素馨茉莉

陈宓

姊娣双承雨露恩,至今犹有断肠魂。zǐ dì shuāng chéng yǔ lù ēn,zhì jīn yóu yǒu duàn cháng hún。
道人不受浓香足,□□□□□□□。dào rén bù shòu nóng xiāng zú,。

谢郑夹漈

陈宓

五十种书今几见,数千年史尚堪传。wǔ shí zhǒng shū jīn jǐ jiàn,shù qiān nián shǐ shàng kān chuán。
草堂底用标遗迹,自是乡人苦爱贫。cǎo táng dǐ yòng biāo yí jì,zì shì xiāng rén kǔ ài pín。

谢郑夹漈

陈宓

子长健笔许谁邻,特起先生继获麟。zi zhǎng jiàn bǐ xǔ shuí lín,tè qǐ xiān shēng jì huò lín。
摹写遗书礼严像,岂无当代好贤人。mó xiě yí shū lǐ yán xiàng,qǐ wú dāng dài hǎo xián rén。

谢郑夹漈

陈宓

八龄幼子今头白,袖有清诗忽到门。bā líng yòu zi jīn tóu bái,xiù yǒu qīng shī hū dào mén。
前代谩夸棠与笏,何如诗礼典刑存。qián dài mán kuā táng yǔ hù,hé rú shī lǐ diǎn xíng cún。

王主簿

陈宓

梦魂何日不家山,底事淹留数月间。mèng hún hé rì bù jiā shān,dǐ shì yān liú shù yuè jiān。
忽见黄华羞泛酒,渊明心事若相关。hū jiàn huáng huá xiū fàn jiǔ,yuān míng xīn shì ruò xiāng guān。