古诗词

戏咏端州石砚放言

黎遂球

我闻自昔盘古既开乾坤异,爰以轻清为天重浊为地。wǒ wén zì xī pán gǔ jì kāi qián kūn yì,yuán yǐ qīng qīng wèi tiān zhòng zhuó wèi dì。
惟有磊磊落落之石质重而韵清,在乎山水之间各安置。wéi yǒu lěi lěi luò luò zhī shí zhì zhòng ér yùn qīng,zài hū shān shuǐ zhī jiān gè ān zhì。
奈何天无石,肆有触之崩而柱折。nài hé tiān wú shí,sì yǒu chù zhī bēng ér zhù zhé。
有女娲取而炼以补之,所馀者青玄赤白皆分别。yǒu nǚ wā qǔ ér liàn yǐ bǔ zhī,suǒ yú zhě qīng xuán chì bái jiē fēn bié。
迨夫百千万年,有祖龙骑之向东,而端州之石亶称奇绝。dài fū bǎi qiān wàn nián,yǒu zǔ lóng qí zhī xiàng dōng,ér duān zhōu zhī shí dǎn chēng qí jué。
此石当时既补天,至今天色尚依然。cǐ shí dāng shí jì bǔ tiān,zhì jīn tiān sè shàng yī rán。
云胡得此以为砚,我想女娲岂难煮而燥之,乃听其益笔发墨呵气则泉。yún hú dé cǐ yǐ wèi yàn,wǒ xiǎng nǚ wā qǐ nán zhǔ ér zào zhī,nǎi tīng qí yì bǐ fā mò hē qì zé quán。
吁嗟乎,女娲何不悟补天之微理,惜也此彼不知此。xū jiē hū,nǚ wā hé bù wù bǔ tiān zhī wēi lǐ,xī yě cǐ bǐ bù zhī cǐ。
粤自苍颉作书混沌凿,伏义八卦聊为尔。yuè zì cāng jié zuò shū hùn dùn záo,fú yì bā guà liáo wèi ěr。
而乃上典谟,下风史。ér nǎi shàng diǎn mó,xià fēng shǐ。
民伪兹,圣人死。mín wěi zī,shèng rén sǐ。
东家老儒炼六经以补之,而大儒曰仁,小儒曰理。dōng jiā lǎo rú liàn liù jīng yǐ bǔ zhī,ér dà rú yuē rén,xiǎo rú yuē lǐ。
岂若太古三民,不相往来而已。qǐ ruò tài gǔ sān mín,bù xiāng wǎng lái ér yǐ。
祖龙焚书亦似矣,而何复有管城子。zǔ lóng fén shū yì shì yǐ,ér hé fù yǒu guǎn chéng zi。
管城子,舍此石而不可得。guǎn chéng zi,shě cǐ shí ér bù kě dé。
又千百年,而山之混沌是与人而俱蚀。yòu qiān bǎi nián,ér shān zhī hùn dùn shì yǔ rén ér jù shí。
八分变体点画便,遂使君子小人交相美其文墨。bā fēn biàn tǐ diǎn huà biàn,suì shǐ jūn zi xiǎo rén jiāo xiāng měi qí wén mò。
尔来文妖墨祟皆绝奇。ěr lái wén yāo mò suì jiē jué qí。
家家书,人人诗。jiā jiā shū,rén rén shī。
宝此一片石,而矻矻然仰天而思。bǎo cǐ yī piàn shí,ér kū kū rán yǎng tiān ér sī。
镂心刻骨,以裂此浑浑之元气。lòu xīn kè gǔ,yǐ liè cǐ hún hún zhī yuán qì。
吁嗟乎,我欲补之,而几夜可补也。xū jiē hū,wǒ yù bǔ zhī,ér jǐ yè kě bǔ yě。
我欲毁此石以补之,夫谁解其意者。wǒ yù huǐ cǐ shí yǐ bǔ zhī,fū shuí jiě qí yì zhě。
我闻石之精,与三皇五帝在天之灵而俱愁。wǒ wén shí zhī jīng,yǔ sān huáng wǔ dì zài tiān zhī líng ér jù chóu。
夫何寸裂我石,而圣人之糟粕,尽以供伪儒之摹写。fū hé cùn liè wǒ shí,ér shèng rén zhī zāo pò,jǐn yǐ gōng wěi rú zhī mó xiě。
岂不闻当尧之时水逆行,泛滥于天下使禹治之。qǐ bù wén dāng yáo zhī shí shuǐ nì xíng,fàn làn yú tiān xià shǐ yǔ zhì zhī。
巨灵一擘,水皆东泻。jù líng yī bāi,shuǐ jiē dōng xiè。
夫石可擘,则亦可取而为砚。fū shí kě bāi,zé yì kě qǔ ér wèi yàn。
禹若曰,余知其然。yǔ ruò yuē,yú zhī qí rán。
肆任土作贡,惟有怪石浮磬,与筱簜竹箭。sì rèn tǔ zuò gòng,wéi yǒu guài shí fú qìng,yǔ xiǎo dàng zhú jiàn。
无毛颖管,无砚田片。wú máo yǐng guǎn,wú yàn tián piàn。
何意于今数千年,山灵剥面谁为怜。hé yì yú jīn shù qiān nián,shān líng bō miàn shuí wèi lián。
我今一片大于拳,取而怀之袖中。wǒ jīn yī piàn dà yú quán,qǔ ér huái zhī xiù zhōng。
是亦伪儒之流也。shì yì wěi rú zhī liú yě。
安得圣人尽驱此衣冠之盗,置之标枝野鹿之田。ān dé shèng rén jǐn qū cǐ yī guān zhī dào,zhì zhī biāo zhī yě lù zhī tián。
使之思悠悠,腹便便。shǐ zhī sī yōu yōu,fù biàn biàn。
礼仪三百,威仪三千,还之未始有始之前。lǐ yí sān bǎi,wēi yí sān qiān,hái zhī wèi shǐ yǒu shǐ zhī qián。
谁为福始,谁为祸先。shuí wèi fú shǐ,shuí wèi huò xiān。
无表无得,日出而作,日入而眠。wú biǎo wú dé,rì chū ér zuò,rì rù ér mián。
我亦投此石于众人,众人不受,投彼女娲,女祸亦不必以供其补天。wǒ yì tóu cǐ shí yú zhòng rén,zhòng rén bù shòu,tóu bǐ nǚ wā,nǚ huò yì bù bì yǐ gōng qí bǔ tiān。
夫何使我与文妖墨祟争此一片石,不耕获不菑畬,惟蠡测夫脉望之残编。fū hé shǐ wǒ yǔ wén yāo mò suì zhēng cǐ yī piàn shí,bù gēng huò bù zāi shē,wéi lí cè fū mài wàng zhī cán biān。

黎遂球

明广东番禺人,字美周。天启七年举人。再应会试不第。善诗、古文,工画山水。崇祯中,陈子壮荐遂球为经济名儒,以母老不赴。明亡,方应陈子壮荐,为南明隆武朝,兵部职方司主事,提督广东兵援赣州,城破殉难。谥忠悯。有《莲须阁诗文集》。 黎遂球的作品>>

猜您喜欢

春园十首

黎遂球

经过小榭绿池东,坐见封姨剪落红。jīng guò xiǎo xiè lǜ chí dōng,zuò jiàn fēng yí jiǎn luò hóng。
为听茗涛谈不起,忘教垂幔障芳丛。wèi tīng míng tāo tán bù qǐ,wàng jiào chuí màn zhàng fāng cóng。

春园十首

黎遂球

东家有钱门早关,窗舍南邻复不闲。dōng jiā yǒu qián mén zǎo guān,chuāng shě nán lín fù bù xián。
明月满天消不得,远将朋伴探花还。míng yuè mǎn tiān xiāo bù dé,yuǎn jiāng péng bàn tàn huā hái。

春园十首

黎遂球

自写花书到仲春,闲寻历日勘佳辰。zì xiě huā shū dào zhòng chūn,xián xún lì rì kān jiā chén。
分明试得新方好,特选根苗教别人。fēn míng shì dé xīn fāng hǎo,tè xuǎn gēn miáo jiào bié rén。

春园十首

黎遂球

青梅□□李如珠,雨过游蜂上下孤。qīng méi lǐ rú zhū,yǔ guò yóu fēng shàng xià gū。
才省瓣红粘破网,短檐西向骂蜘蛛。cái shěng bàn hóng zhān pò wǎng,duǎn yán xī xiàng mà zhī zhū。

春园十首

黎遂球

夭桃何分嫁游丝,飞却犹教曳片时。yāo táo hé fēn jià yóu sī,fēi què yóu jiào yè piàn shí。
白日笑从窗外过,篆烟如丝不能羁。bái rì xiào cóng chuāng wài guò,zhuàn yān rú sī bù néng jī。

春园十首

黎遂球

怪石玲珑二寸馀,每怜新浴试罗襦。guài shí líng lóng èr cùn yú,měi lián xīn yù shì luó rú。
平头奴子知珍重,特拜花房小尚书。píng tóu nú zi zhī zhēn zhòng,tè bài huā fáng xiǎo shàng shū。

春园十首

黎遂球

青山无限隔春城,拟作高楼睥睨平。qīng shān wú xiàn gé chūn chéng,nǐ zuò gāo lóu pì nì píng。
多泼墨香临入画,近看云树远看晴。duō pō mò xiāng lín rù huà,jìn kàn yún shù yuǎn kàn qíng。

春园十首

黎遂球

佞佛新从破衲僧,小斋长自供明灯。nìng fú xīn cóng pò nà sēng,xiǎo zhāi zhǎng zì gōng míng dēng。
闲时酒盏都堪却,只是花前□不能。xián shí jiǔ zhǎn dōu kān què,zhǐ shì huā qián bù néng。

春园十首

黎遂球

吴绫裁作道书装,砚石瓶花列半床。wú líng cái zuò dào shū zhuāng,yàn shí píng huā liè bàn chuáng。
近日片肠清冷甚,信饶春兴入诗囊。jìn rì piàn cháng qīng lěng shén,xìn ráo chūn xīng rù shī náng。

咏木笔花

黎遂球

画柳成眉叶叶工,一枝高写晚霞红。huà liǔ chéng méi yè yè gōng,yī zhī gāo xiě wǎn xiá hóng。
青春自有如掾在,何事江郎斗梦中。qīng chūn zì yǒu rú yuàn zài,hé shì jiāng láng dòu mèng zhōng。

春江作

黎遂球

水面杨枝受小舟,桃花东下鲤鱼浮。shuǐ miàn yáng zhī shòu xiǎo zhōu,táo huā dōng xià lǐ yú fú。
春江欲钓无聊赖,百尺游丝月作钩。chūn jiāng yù diào wú liáo lài,bǎi chǐ yóu sī yuè zuò gōu。

秋千词

黎遂球

院角秋千是妾家,每于摇处挽红纱。yuàn jiǎo qiū qiān shì qiè jiā,měi yú yáo chù wǎn hóng shā。
侍儿惯逐香风底,拾得钗钿并落花。shì ér guàn zhú xiāng fēng dǐ,shí dé chāi diàn bìng luò huā。

奉送王父母张玉笥老师入觐二首

黎遂球

将琴携鹤隘通衢,竹马童儿五裤纡。jiāng qín xié hè ài tōng qú,zhú mǎ tóng ér wǔ kù yū。
忆得使君才到日,木棉开尽叹无襦。yì dé shǐ jūn cái dào rì,mù mián kāi jǐn tàn wú rú。

奉送王父母张玉笥老师入觐二首

黎遂球

东南端此赖平安,民力深知事事难。dōng nán duān cǐ lài píng ān,mín lì shēn zhī shì shì nán。
天子芳虚前席问,殿前应正触邪冠。tiān zi fāng xū qián xí wèn,diàn qián yīng zhèng chù xié guān。

寒榻病馀笑目前景物都无可咏因戏作天上宫词十首

黎遂球

蓬山仙女学骑龙,笑并秦娥度海东。péng shān xiān nǚ xué qí lóng,xiào bìng qín é dù hǎi dōng。
约看回翁新弟子,袖间笼着小桃红。yuē kàn huí wēng xīn dì zi,xiù jiān lóng zhe xiǎo táo hóng。