古诗词

赋得卫敬瑜妻为姚太史节母

李孙宸

兰蕙为芳柏为节,机杼盈霜襭盈月。lán huì wèi fāng bǎi wèi jié,jī zhù yíng shuāng xié yíng yuè。
卫家有妇年十馀,夫婿一朝成死别。wèi jiā yǒu fù nián shí yú,fū xù yī cháo chéng sǐ bié。
植来墓树尽连枝,岁月春秋屡改移。zhí lái mù shù jǐn lián zhī,suì yuè chūn qiū lǚ gǎi yí。
自去自来江上燕,年年还向屋梁飞。zì qù zì lái jiāng shàng yàn,nián nián hái xiàng wū liáng fēi。
生命不辰那复怨,偏栖并及飞来燕。shēng mìng bù chén nà fù yuàn,piān qī bìng jí fēi lái yàn。
含情相念转相怜,密意隔年传缕线。hán qíng xiāng niàn zhuǎn xiāng lián,mì yì gé nián chuán lǚ xiàn。
岂为酬恩感故人,由来匪石心难转。qǐ wèi chóu ēn gǎn gù rén,yóu lái fěi shí xīn nán zhuǎn。
卓哉妇义挺千秋,纲常道丧世悠悠。zhuó zāi fù yì tǐng qiān qiū,gāng cháng dào sàng shì yōu yōu。
谁似姚家生太史,母德岂但襄阳俦。shuí shì yáo jiā shēng tài shǐ,mǔ dé qǐ dàn xiāng yáng chóu。
二十稿砧亡,诸姑在乳哺。èr shí gǎo zhēn wáng,zhū gū zài rǔ bǔ。
非难地下从衰门悬一缕,艰虞况复百忧煎。fēi nán dì xià cóng shuāi mén xuán yī lǚ,jiān yú kuàng fù bǎi yōu jiān。
未亡之人当门户,茫茫谁为问穹苍。wèi wáng zhī rén dāng mén hù,máng máng shuí wèi wèn qióng cāng。
手鞠遗孤日正长,孤理遗编母理织。shǒu jū yí gū rì zhèng zhǎng,gū lǐ yí biān mǔ lǐ zhī。
相对寒檠夜未央,跳丸得似流光疾。xiāng duì hán qíng yè wèi yāng,tiào wán dé shì liú guāng jí。
四十馀年如一日,一朝太史振家声。sì shí yú nián rú yī rì,yī cháo tài shǐ zhèn jiā shēng。
天赉皇家作良弼,始知大贤奋迹自多奇。tiān lài huáng jiā zuò liáng bì,shǐ zhī dà xián fèn jì zì duō qí。
是母故能生是儿,鸿鹄育成苞凤彩,此志宁教燕雀知。shì mǔ gù néng shēng shì ér,hóng gǔ yù chéng bāo fèng cǎi,cǐ zhì níng jiào yàn què zhī。

李孙宸

明广东香山人,字伯襄。万历四十一年进士。教习庶吉士。崇祯间官至南京礼部尚书。性孝友廉介。诗祖《三百篇》,书法祖魏晋,草篆隶楷皆工。有《建霞楼集》。 李孙宸的作品>>

猜您喜欢

罗浮杂咏十绝

李孙宸

晓起山堂雨过时,羽人有约复来期。xiǎo qǐ shān táng yǔ guò shí,yǔ rén yǒu yuē fù lái qī。
出门笑问采樵者,昨夜松苓长几枝。chū mén xiào wèn cǎi qiáo zhě,zuó yè sōng líng zhǎng jǐ zhī。

罗浮杂咏十绝

李孙宸

杖策虽忙意自闲,半凭烟霭半登山。zhàng cè suī máng yì zì xián,bàn píng yān ǎi bàn dēng shān。
归来不闭山中户,留送鸣泉竟夜潺。guī lái bù bì shān zhōng hù,liú sòng míng quán jìng yè chán。

罗浮杂咏十绝

李孙宸

踏尽云霞上界开,天然奇石结楼台。tà jǐn yún xiá shàng jiè kāi,tiān rán qí shí jié lóu tái。
世人不信仙家近,看我瑶京驭鹤回。shì rén bù xìn xiān jiā jìn,kàn wǒ yáo jīng yù hè huí。

出罗浮

李孙宸

上界回看缥缈间,白云深锁洞门闲。shàng jiè huí kàn piāo miǎo jiān,bái yún shēn suǒ dòng mén xián。
清缘自笑吾真浅,强为尘缘又出山。qīng yuán zì xiào wú zhēn qiǎn,qiáng wèi chén yuán yòu chū shān。

出罗浮

李孙宸

莫道幽栖意不深,出山未了住山心。mò dào yōu qī yì bù shēn,chū shān wèi le zhù shān xīn。
不知山鸟关何事,处处留人送好音。bù zhī shān niǎo guān hé shì,chù chù liú rén sòng hǎo yīn。

出罗浮

李孙宸

物外烟霞世外踪,宿缘能复几回从。wù wài yān xiá shì wài zōng,sù yuán néng fù jǐ huí cóng。
羽人莫漫怜相别,还待他时伴赤松。yǔ rén mò màn lián xiāng bié,hái dài tā shí bàn chì sōng。

出罗浮

李孙宸

仙家鸡犬隔尘寰,何物将携可出山。xiān jiā jī quǎn gé chén huán,hé wù jiāng xié kě chū shān。
惟有瀑流山下水,相随容易到人间。wéi yǒu pù liú shān xià shuǐ,xiāng suí róng yì dào rén jiān。

西樵山中杂咏

李孙宸

竟日看山送夕阳,板桥归去月如霜。jìng rì kàn shān sòng xī yáng,bǎn qiáo guī qù yuè rú shuāng。
倦来一枕松间梦,不到红尘底事忙。juàn lái yī zhěn sōng jiān mèng,bù dào hóng chén dǐ shì máng。

西樵山中杂咏

李孙宸

十载幽期负一官,归来方觉水云宽。shí zài yōu qī fù yī guān,guī lái fāng jué shuǐ yún kuān。
罗浮樵岭东西长,南海名山次第看。luó fú qiáo lǐng dōng xī zhǎng,nán hǎi míng shān cì dì kàn。

西樵山中杂咏

李孙宸

不是桃源有避秦,清时何处不通津。bù shì táo yuán yǒu bì qín,qīng shí hé chù bù tōng jīn。
人间世业山间乐,流水飞花岁岁春。rén jiān shì yè shān jiān lè,liú shuǐ fēi huā suì suì chūn。

西樵山中杂咏

李孙宸

几处山村几处烟,鸡声只隔夕阳边。jǐ chù shān cūn jǐ chù yān,jī shēng zhǐ gé xī yáng biān。
那能五岳迟婚嫁,便欲移家借数缘。nà néng wǔ yuè chí hūn jià,biàn yù yí jiā jiè shù yuán。

西樵山中杂咏

李孙宸

四时生计堪娱老,几代居人不下山。sì shí shēng jì kān yú lǎo,jǐ dài jū rén bù xià shān。
今日纵堪吾共隐,悔留名姓在人间。jīn rì zòng kān wú gòng yǐn,huǐ liú míng xìng zài rén jiān。

西樵山中杂咏

李孙宸

山下采茶纷女郎,双鬟高挽自村妆。shān xià cǎi chá fēn nǚ láng,shuāng huán gāo wǎn zì cūn zhuāng。
使君道左休相问,不是罗敷陌上桑。shǐ jūn dào zuǒ xiū xiāng wèn,bù shì luó fū mò shàng sāng。

西樵山中杂咏

李孙宸

小妇采茶郎拾粳,笑逢山道两边行。xiǎo fù cǎi chá láng shí jīng,xiào féng shān dào liǎng biān xíng。
收拾茶篮且归去,早携晚饭馌郎耕。shōu shí chá lán qiě guī qù,zǎo xié wǎn fàn yè láng gēng。

西樵山中杂咏

李孙宸

云山叠叠水淙淙,耳目都疲应接穷。yún shān dié dié shuǐ cóng cóng,ěr mù dōu pí yīng jiē qióng。
急伴馀生此间老,尚怜身在隙驹中。jí bàn yú shēng cǐ jiān lǎo,shàng lián shēn zài xì jū zhōng。