古诗词

赋得卫敬瑜妻为姚太史节母

李孙宸

兰蕙为芳柏为节,机杼盈霜襭盈月。lán huì wèi fāng bǎi wèi jié,jī zhù yíng shuāng xié yíng yuè。
卫家有妇年十馀,夫婿一朝成死别。wèi jiā yǒu fù nián shí yú,fū xù yī cháo chéng sǐ bié。
植来墓树尽连枝,岁月春秋屡改移。zhí lái mù shù jǐn lián zhī,suì yuè chūn qiū lǚ gǎi yí。
自去自来江上燕,年年还向屋梁飞。zì qù zì lái jiāng shàng yàn,nián nián hái xiàng wū liáng fēi。
生命不辰那复怨,偏栖并及飞来燕。shēng mìng bù chén nà fù yuàn,piān qī bìng jí fēi lái yàn。
含情相念转相怜,密意隔年传缕线。hán qíng xiāng niàn zhuǎn xiāng lián,mì yì gé nián chuán lǚ xiàn。
岂为酬恩感故人,由来匪石心难转。qǐ wèi chóu ēn gǎn gù rén,yóu lái fěi shí xīn nán zhuǎn。
卓哉妇义挺千秋,纲常道丧世悠悠。zhuó zāi fù yì tǐng qiān qiū,gāng cháng dào sàng shì yōu yōu。
谁似姚家生太史,母德岂但襄阳俦。shuí shì yáo jiā shēng tài shǐ,mǔ dé qǐ dàn xiāng yáng chóu。
二十稿砧亡,诸姑在乳哺。èr shí gǎo zhēn wáng,zhū gū zài rǔ bǔ。
非难地下从衰门悬一缕,艰虞况复百忧煎。fēi nán dì xià cóng shuāi mén xuán yī lǚ,jiān yú kuàng fù bǎi yōu jiān。
未亡之人当门户,茫茫谁为问穹苍。wèi wáng zhī rén dāng mén hù,máng máng shuí wèi wèn qióng cāng。
手鞠遗孤日正长,孤理遗编母理织。shǒu jū yí gū rì zhèng zhǎng,gū lǐ yí biān mǔ lǐ zhī。
相对寒檠夜未央,跳丸得似流光疾。xiāng duì hán qíng yè wèi yāng,tiào wán dé shì liú guāng jí。
四十馀年如一日,一朝太史振家声。sì shí yú nián rú yī rì,yī cháo tài shǐ zhèn jiā shēng。
天赉皇家作良弼,始知大贤奋迹自多奇。tiān lài huáng jiā zuò liáng bì,shǐ zhī dà xián fèn jì zì duō qí。
是母故能生是儿,鸿鹄育成苞凤彩,此志宁教燕雀知。shì mǔ gù néng shēng shì ér,hóng gǔ yù chéng bāo fèng cǎi,cǐ zhì níng jiào yàn què zhī。

李孙宸

明广东香山人,字伯襄。万历四十一年进士。教习庶吉士。崇祯间官至南京礼部尚书。性孝友廉介。诗祖《三百篇》,书法祖魏晋,草篆隶楷皆工。有《建霞楼集》。 李孙宸的作品>>

猜您喜欢

过漂母祠有感

李孙宸

是谁一饭德王孙,怪尔真王卖腰领。shì shuí yī fàn dé wáng sūn,guài ěr zhēn wáng mài yāo lǐng。
沙头老妇圯桥公,同一机权露警省。shā tóu lǎo fù yí qiáo gōng,tóng yī jī quán lù jǐng shěng。

过漂母祠有感

李孙宸

奇男异母遘机锋,密意都传进食中。qí nán yì mǔ gòu jī fēng,mì yì dōu chuán jìn shí zhōng。
报者固非哀亦假,故将一怒诳英雄。bào zhě gù fēi āi yì jiǎ,gù jiāng yī nù kuáng yīng xióng。

漱流石为朱惟四尊人少贞徵君作

李孙宸

却笑当年孙子荆,枕流漱石亦深情。què xiào dāng nián sūn zi jīng,zhěn liú shù shí yì shēn qíng。
何如齿耳俱无染,只爱飞流激石声。hé rú chǐ ěr jù wú rǎn,zhǐ ài fēi liú jī shí shēng。

过真定有感题壁

李孙宸

道旁何处折腰多,开府张筵上客过。dào páng hé chù zhé yāo duō,kāi fǔ zhāng yán shàng kè guò。
不忝我曹仙作吏,皇华公署亦张罗。bù tiǎn wǒ cáo xiān zuò lì,huáng huá gōng shǔ yì zhāng luó。

涉县山署两宿留待张行人

李孙宸

皇华仆仆倦征鞍,两日青山得饱看。huáng huá pū pū juàn zhēng ān,liǎng rì qīng shān dé bǎo kàn。
玉节夜停山上馆,卷帘犹自翠微寒。yù jié yè tíng shān shàng guǎn,juǎn lián yóu zì cuì wēi hán。

涉县山署两宿留待张行人

李孙宸

山色垆烟昼不分,官衙无事坐氤氲。shān sè lú yān zhòu bù fēn,guān yá wú shì zuò yīn yūn。
谁知周道倭迟客,犹得清吟弄白云。shuí zhī zhōu dào wō chí kè,yóu dé qīng yín nòng bái yún。

涉县山署两宿留待张行人

李孙宸

维城原重晋诸藩,被命桐封亦主恩。wéi chéng yuán zhòng jìn zhū fān,bèi mìng tóng fēng yì zhǔ ēn。
仙侣未同元礼棹,几时星汉到张骞。xiān lǚ wèi tóng yuán lǐ zhào,jǐ shí xīng hàn dào zhāng qiān。

涉县山署两宿留待张行人

李孙宸

山城驻节足清幽,不是王程敢滞留。shān chéng zhù jié zú qīng yōu,bù shì wáng chéng gǎn zhì liú。
回首长安同日远,未闻星使报轩輶。huí shǒu zhǎng ān tóng rì yuǎn,wèi wén xīng shǐ bào xuān yóu。

初入楚地韩先生有署中晓起襆被皆雪二绝见示戏赋酬之

李孙宸

郢客阳春枉自夸,君来高咏满皇华。yǐng kè yáng chūn wǎng zì kuā,jūn lái gāo yǒng mǎn huáng huá。
不知白云宵吟积,试看文茵六出花。bù zhī bái yún xiāo yín jī,shì kàn wén yīn liù chū huā。

初入楚地韩先生有署中晓起襆被皆雪二绝见示戏赋酬之

李孙宸

授简梁园宴未怅,先惊白雪满明床。shòu jiǎn liáng yuán yàn wèi chàng,xiān jīng bái xuě mǎn míng chuáng。
岂缘谢女同歌咏,一夜飘扬柳絮狂。qǐ yuán xiè nǚ tóng gē yǒng,yī yè piāo yáng liǔ xù kuáng。

上元夕过赣寓城外清江寺漫兴八首

李孙宸

兼程日日促归鞍,期及春灯故国欢。jiān chéng rì rì cù guī ān,qī jí chūn dēng gù guó huān。
不道章江今夜月,西堂犹隔岭梅看。bù dào zhāng jiāng jīn yè yuè,xī táng yóu gé lǐng méi kàn。

上元夕过赣寓城外清江寺漫兴八首

李孙宸

偶逢兹郡驻乌台,走马驱车势似雷。ǒu féng zī jùn zhù wū tái,zǒu mǎ qū chē shì shì léi。
无地可容过客宿,尚馀孤寺树江开。wú dì kě róng guò kè sù,shàng yú gū sì shù jiāng kāi。

上元夕过赣寓城外清江寺漫兴八首

李孙宸

古寺临江夜不扃,乘槎人到客为星。gǔ sì lín jiāng yè bù jiōng,chéng chá rén dào kè wèi xīng。
虚烦太守殷勤意,一榻还分令尹庭。xū fán tài shǒu yīn qín yì,yī tà hái fēn lìng yǐn tíng。

上元夕过赣寓城外清江寺漫兴八首

李孙宸

十里香尘夹道逢,锦城丝管未从容。shí lǐ xiāng chén jiā dào féng,jǐn chéng sī guǎn wèi cóng róng。
听来女伴春游曲,不似官衙夜宴钟。tīng lái nǚ bàn chūn yóu qū,bù shì guān yá yè yàn zhōng。

上元夕过赣寓城外清江寺漫兴八首

李孙宸

袅袅清歌静夜闻,越吟楚调总难分。niǎo niǎo qīng gē jìng yè wén,yuè yín chǔ diào zǒng nán fēn。
但凭羁思能消遣,便当霓裳度彩云。dàn píng jī sī néng xiāo qiǎn,biàn dāng ní shang dù cǎi yún。