古诗词

采石登太白楼作

李孙宸

牛渚山前采石矶,回波乱石相撑支。niú zhǔ shān qián cǎi shí jī,huí bō luàn shí xiāng chēng zhī。
上开石壁烟霞岛,连峰相向势崄崎。shàng kāi shí bì yān xiá dǎo,lián fēng xiāng xiàng shì xiǎn qí。
我来欲访吾家老太白,天风飒飒吹我衣。wǒ lái yù fǎng wú jiā lǎo tài bái,tiān fēng sà sà chuī wǒ yī。
白也天上长庚星,偶落人间留姓名。bái yě tiān shàng zhǎng gēng xīng,ǒu luò rén jiān liú xìng míng。
供奉金銮聊玩世,往往斗酒自沈冥。gōng fèng jīn luán liáo wán shì,wǎng wǎng dòu jiǔ zì shěn míng。
凭陵意气山岳折,浩荡胸怀河汉倾。píng líng yì qì shān yuè zhé,hào dàng xiōng huái hé hàn qīng。
一从挥手谢金阙,把酒山头问明月。yī cóng huī shǒu xiè jīn quē,bǎ jiǔ shān tóu wèn míng yuè。
千秋留此谪仙楼,馀韵流风未销歇。qiān qiū liú cǐ zhé xiān lóu,yú yùn liú fēng wèi xiāo xiē。
蛾眉亭碣没蓬蒿,两岸青山片月高。é méi tíng jié méi péng hāo,liǎng àn qīng shān piàn yuè gāo。
只见长江汩汩万里送寒涛,极目齐州瀛海渺忽如鸿毛。zhǐ jiàn zhǎng jiāng gǔ gǔ wàn lǐ sòng hán tāo,jí mù qí zhōu yíng hǎi miǎo hū rú hóng máo。
楼中之人去不复,楼外斜阳芳草绿。lóu zhōng zhī rén qù bù fù,lóu wài xié yáng fāng cǎo lǜ。
人生徒苦自结刺,弹丸不及流光速。rén shēng tú kǔ zì jié cì,dàn wán bù jí liú guāng sù。
奈何不饮,日为浮利浮名成龌龊。nài hé bù yǐn,rì wèi fú lì fú míng chéng wò chuò。
松簧似奏清平曲,长夜岂照金莲烛。sōng huáng shì zòu qīng píng qū,zhǎng yè qǐ zhào jīn lián zhú。
不知何人与公沽酒共夜台,白杨萧萧野花开。bù zhī hé rén yǔ gōng gū jiǔ gòng yè tái,bái yáng xiāo xiāo yě huā kāi。
空馀文章千古云汉共昭回,使我今日徘徊瞻眺彷公跨鹤乘云欲下来。kōng yú wén zhāng qiān gǔ yún hàn gòng zhāo huí,shǐ wǒ jīn rì pái huái zhān tiào páng gōng kuà hè chéng yún yù xià lái。
公乎公乎,何不跨鹤乘云遂下来。gōng hū gōng hū,hé bù kuà hè chéng yún suì xià lái。

李孙宸

明广东香山人,字伯襄。万历四十一年进士。教习庶吉士。崇祯间官至南京礼部尚书。性孝友廉介。诗祖《三百篇》,书法祖魏晋,草篆隶楷皆工。有《建霞楼集》。 李孙宸的作品>>

猜您喜欢

罗浮杂咏十绝

李孙宸

晓起山堂雨过时,羽人有约复来期。xiǎo qǐ shān táng yǔ guò shí,yǔ rén yǒu yuē fù lái qī。
出门笑问采樵者,昨夜松苓长几枝。chū mén xiào wèn cǎi qiáo zhě,zuó yè sōng líng zhǎng jǐ zhī。

罗浮杂咏十绝

李孙宸

杖策虽忙意自闲,半凭烟霭半登山。zhàng cè suī máng yì zì xián,bàn píng yān ǎi bàn dēng shān。
归来不闭山中户,留送鸣泉竟夜潺。guī lái bù bì shān zhōng hù,liú sòng míng quán jìng yè chán。

罗浮杂咏十绝

李孙宸

踏尽云霞上界开,天然奇石结楼台。tà jǐn yún xiá shàng jiè kāi,tiān rán qí shí jié lóu tái。
世人不信仙家近,看我瑶京驭鹤回。shì rén bù xìn xiān jiā jìn,kàn wǒ yáo jīng yù hè huí。

出罗浮

李孙宸

上界回看缥缈间,白云深锁洞门闲。shàng jiè huí kàn piāo miǎo jiān,bái yún shēn suǒ dòng mén xián。
清缘自笑吾真浅,强为尘缘又出山。qīng yuán zì xiào wú zhēn qiǎn,qiáng wèi chén yuán yòu chū shān。

出罗浮

李孙宸

莫道幽栖意不深,出山未了住山心。mò dào yōu qī yì bù shēn,chū shān wèi le zhù shān xīn。
不知山鸟关何事,处处留人送好音。bù zhī shān niǎo guān hé shì,chù chù liú rén sòng hǎo yīn。

出罗浮

李孙宸

物外烟霞世外踪,宿缘能复几回从。wù wài yān xiá shì wài zōng,sù yuán néng fù jǐ huí cóng。
羽人莫漫怜相别,还待他时伴赤松。yǔ rén mò màn lián xiāng bié,hái dài tā shí bàn chì sōng。

出罗浮

李孙宸

仙家鸡犬隔尘寰,何物将携可出山。xiān jiā jī quǎn gé chén huán,hé wù jiāng xié kě chū shān。
惟有瀑流山下水,相随容易到人间。wéi yǒu pù liú shān xià shuǐ,xiāng suí róng yì dào rén jiān。

西樵山中杂咏

李孙宸

竟日看山送夕阳,板桥归去月如霜。jìng rì kàn shān sòng xī yáng,bǎn qiáo guī qù yuè rú shuāng。
倦来一枕松间梦,不到红尘底事忙。juàn lái yī zhěn sōng jiān mèng,bù dào hóng chén dǐ shì máng。

西樵山中杂咏

李孙宸

十载幽期负一官,归来方觉水云宽。shí zài yōu qī fù yī guān,guī lái fāng jué shuǐ yún kuān。
罗浮樵岭东西长,南海名山次第看。luó fú qiáo lǐng dōng xī zhǎng,nán hǎi míng shān cì dì kàn。

西樵山中杂咏

李孙宸

不是桃源有避秦,清时何处不通津。bù shì táo yuán yǒu bì qín,qīng shí hé chù bù tōng jīn。
人间世业山间乐,流水飞花岁岁春。rén jiān shì yè shān jiān lè,liú shuǐ fēi huā suì suì chūn。

西樵山中杂咏

李孙宸

几处山村几处烟,鸡声只隔夕阳边。jǐ chù shān cūn jǐ chù yān,jī shēng zhǐ gé xī yáng biān。
那能五岳迟婚嫁,便欲移家借数缘。nà néng wǔ yuè chí hūn jià,biàn yù yí jiā jiè shù yuán。

西樵山中杂咏

李孙宸

四时生计堪娱老,几代居人不下山。sì shí shēng jì kān yú lǎo,jǐ dài jū rén bù xià shān。
今日纵堪吾共隐,悔留名姓在人间。jīn rì zòng kān wú gòng yǐn,huǐ liú míng xìng zài rén jiān。

西樵山中杂咏

李孙宸

山下采茶纷女郎,双鬟高挽自村妆。shān xià cǎi chá fēn nǚ láng,shuāng huán gāo wǎn zì cūn zhuāng。
使君道左休相问,不是罗敷陌上桑。shǐ jūn dào zuǒ xiū xiāng wèn,bù shì luó fū mò shàng sāng。

西樵山中杂咏

李孙宸

小妇采茶郎拾粳,笑逢山道两边行。xiǎo fù cǎi chá láng shí jīng,xiào féng shān dào liǎng biān xíng。
收拾茶篮且归去,早携晚饭馌郎耕。shōu shí chá lán qiě guī qù,zǎo xié wǎn fàn yè láng gēng。

西樵山中杂咏

李孙宸

云山叠叠水淙淙,耳目都疲应接穷。yún shān dié dié shuǐ cóng cóng,ěr mù dōu pí yīng jiē qióng。
急伴馀生此间老,尚怜身在隙驹中。jí bàn yú shēng cǐ jiān lǎo,shàng lián shēn zài xì jū zhōng。