古诗词

送梁先孔之韶州

郑学醇

君不见五羖大夫未遇时,其妻与之吹扊扅。jūn bù jiàn wǔ gǔ dà fū wèi yù shí,qí qī yǔ zhī chuī yǎn yí。
一朝相秦拓土宇,勋名奕奕至今垂。yī cháo xiāng qín tuò tǔ yǔ,xūn míng yì yì zhì jīn chuí。
又不见张仪楚相疑其窃,辛苦还家空视舌。yòu bù jiàn zhāng yí chǔ xiāng yí qí qiè,xīn kǔ hái jiā kōng shì shé。
连横计就竟强秦,六国之王皆破灭。lián héng jì jiù jìng qiáng qín,liù guó zhī wáng jiē pò miè。
功名富贵彼二子,通塞有时尚如此。gōng míng fù guì bǐ èr zi,tōng sāi yǒu shí shàng rú cǐ。
古今贤达非一人,谁能早自纡朱紫。gǔ jīn xián dá fēi yī rén,shuí néng zǎo zì yū zhū zǐ。
公孙季亦汉名臣,微时牧豕东海滨。gōng sūn jì yì hàn míng chén,wēi shí mù shǐ dōng hǎi bīn。
六十始就郡国辟,终能拜相封平津。liù shí shǐ jiù jùn guó pì,zhōng néng bài xiāng fēng píng jīn。
大器由来多晚成,班班青史垂鸿名。dà qì yóu lái duō wǎn chéng,bān bān qīng shǐ chuí hóng míng。
丈夫意气塞宇宙,何须役役趋浮荣。zhàng fū yì qì sāi yǔ zhòu,hé xū yì yì qū fú róng。
君今有才年少壮,握瑾怀瑜偏肮脏。jūn jīn yǒu cái nián shǎo zhuàng,wò jǐn huái yú piān āng zàng。
功名富贵等浮云,大业千秋惟所望。gōng míng fù guì děng fú yún,dà yè qiān qiū wéi suǒ wàng。
公车未许通金马,高适渔樵孟诸野。gōng chē wèi xǔ tōng jīn mǎ,gāo shì yú qiáo mèng zhū yě。
赋就谁为狗监知,三千牍在时堪写。fù jiù shuí wèi gǒu jiān zhī,sān qiān dú zài shí kān xiě。
担簦此日过韶阳,高歌对酒声琳琅。dān dēng cǐ rì guò sháo yáng,gāo gē duì jiǔ shēng lín láng。
遂成台接庚关道,北望彤云万里长。suì chéng tái jiē gēng guān dào,běi wàng tóng yún wàn lǐ zhǎng。

郑学醇

明广东顺德人,字承孟。隆庆元年举人。任武缘知县。有《句漏集》。 郑学醇的作品>>

猜您喜欢

前汉书十七首

郑学醇

樵檐行歌半似狂,艾年初拜汉宫郎。qiáo yán xíng gē bàn shì kuáng,ài nián chū bài hàn gōng láng。
丈夫得意多迟暮,邱吏休惊太守章。zhàng fū dé yì duō chí mù,qiū lì xiū jīng tài shǒu zhāng。

前汉书十七首

郑学醇

玩世何嫌谲谏非,金门依隐愿多违。wán shì hé xián jué jiàn fēi,jīn mén yī yǐn yuàn duō wéi。
长安索米囊钱少,且自谈谐割肉归。zhǎng ān suǒ mǐ náng qián shǎo,qiě zì tán xié gē ròu guī。

前汉书十七首

郑学醇

草蹻披衣自牧羊,朴忠曾不愿为郎。cǎo juē pī yī zì mù yáng,pǔ zhōng céng bù yuàn wèi láng。
司农少府犹称诎,何但民间少盖藏。sī nóng shǎo fǔ yóu chēng qū,hé dàn mín jiān shǎo gài cáng。

前汉书十七首

郑学醇

东海萧生射策时,栖栖何事抱关为。dōng hǎi xiāo shēng shè cè shí,qī qī hé shì bào guān wèi。
岂知师傅持衡日,不是承恩是履危。qǐ zhī shī fù chí héng rì,bù shì chéng ēn shì lǚ wēi。

前汉书十七首

郑学醇

忠言自合酬明主,屯疏何辞屡犯颜。zhōng yán zì hé chóu míng zhǔ,tún shū hé cí lǚ fàn yán。
坐策西羌终瓦解,全师横槊凯歌还。zuò cè xī qiāng zhōng wǎ jiě,quán shī héng shuò kǎi gē hái。

前汉书十七首

郑学醇

为郎三世汉朝臣,载笔何须更美新。wèi láng sān shì hàn cháo chén,zài bǐ hé xū gèng měi xīn。
莫厌草玄终寂寞,相过还有问奇人。mò yàn cǎo xuán zhōng jì mò,xiāng guò hái yǒu wèn qí rén。

前汉书十七首

郑学醇

专门师说独超群,折角亲摧五鹿君。zhuān mén shī shuō dú chāo qún,zhé jiǎo qīn cuī wǔ lù jūn。
却向上方曾请剑,汉廷狂直有朱云。què xiàng shàng fāng céng qǐng jiàn,hàn tíng kuáng zhí yǒu zhū yún。

前汉书十七首

郑学醇

为官岂择南州尉,轺传空劳疏屡陈。wèi guān qǐ zé nán zhōu wèi,yáo chuán kōng láo shū lǚ chén。
天路冥冥鸿鹄远,不忍长作市门人。tiān lù míng míng hóng gǔ yuǎn,bù rěn zhǎng zuò shì mén rén。

前汉书十七首

郑学醇

中兴宣帝汉明君,博陆曾推第一勋。zhōng xīng xuān dì hàn míng jūn,bó lù céng tuī dì yī xūn。
有诏外庭求故剑,谁能不恨大将军。yǒu zhào wài tíng qiú gù jiàn,shuí néng bù hèn dà jiāng jūn。

前汉书十七首

郑学醇

去岁单于款五原,汉宫今喜共朝元。qù suì dān yú kuǎn wǔ yuán,hàn gōng jīn xǐ gòng cháo yuán。
金章盩绶新承渥,却领侯王谒至尊。jīn zhāng zhōu shòu xīn chéng wò,què lǐng hóu wáng yè zhì zūn。

前汉书十七首

郑学醇

葭苇茫茫白草肥,汉家屯戍在渠犁。jiā wěi máng máng bái cǎo féi,hàn jiā tún shù zài qú lí。
阳关望尽蒲昌海,都护时将汉节西。yáng guān wàng jǐn pú chāng hǎi,dōu hù shí jiāng hàn jié xī。

前汉书十七首

郑学醇

西望轮台万里馀,屯田消息近何如。xī wàng lún tái wàn lǐ yú,tún tián xiāo xī jìn hé rú。
烽烟未歇雄心歇,泪尽当年一诏书。fēng yān wèi xiē xióng xīn xiē,lèi jǐn dāng nián yī zhào shū。

前汉书十七首

郑学醇

风沙容易老朱颜,飞梦犹能度汉关。fēng shā róng yì lǎo zhū yán,fēi mèng yóu néng dù hàn guān。
若使单于终保塞,肯教胡马下阴山。ruò shǐ dān yú zhōng bǎo sāi,kěn jiào hú mǎ xià yīn shān。

后汉书十五首

郑学醇

九鼎亲将赤手扶,汉家宗祐启东都。jiǔ dǐng qīn jiāng chì shǒu fú,hàn jiā zōng yòu qǐ dōng dōu。
中兴帝业由天定,何藉彊华赤伏符。zhōng xīng dì yè yóu tiān dìng,hé jí jiàng huá chì fú fú。

后汉书十五首

郑学醇

遥天跕跕堕飞鸢,铜柱高标瘴海边。yáo tiān diǎn diǎn duò fēi yuān,tóng zhù gāo biāo zhàng hǎi biān。
惟恨壮心摧马革,勋名千载几人全。wéi hèn zhuàng xīn cuī mǎ gé,xūn míng qiān zài jǐ rén quán。