古诗词

长江行

李东阳

大江西来是何年,奔流直下岷山巅。dà jiāng xī lái shì hé nián,bēn liú zhí xià mín shān diān。
长风一万里,吹破鸿蒙天。zhǎng fēng yī wàn lǐ,chuī pò hóng méng tiān。
天开地辟万物茁,五岳四渎皆森然。tiān kāi dì pì wàn wù zhuó,wǔ yuè sì dú jiē sēn rán。
帝遣长江作南渎,直与天地相周旋。dì qiǎn zhǎng jiāng zuò nán dú,zhí yǔ tiān dì xiāng zhōu xuán。
是时共工怒触天柱折,遂使后土东南偏。shì shí gòng gōng nù chù tiān zhù zhé,suì shǐ hòu tǔ dōng nán piān。
女娲补天不补地,山崩谷罅漏百川。nǚ wā bǔ tiān bù bǔ dì,shān bēng gǔ xià lòu bǎi chuān。
有崇之叟狂而颠,坐看万国赤子沦深渊。yǒu chóng zhī sǒu kuáng ér diān,zuò kàn wàn guó chì zi lún shēn yuān。
帝赫怒,罚乃罪。dì hè nù,fá nǎi zuì。
神禹来,乘四载。shén yǔ lái,chéng sì zài。
驱大章,走竖亥。qū dà zhāng,zǒu shù hài。
黄龙夹舟稳不惊,直送驰波到东海。huáng lóng jiā zhōu wěn bù jīng,zhí sòng chí bō dào dōng hǎi。
朝离巴峡暮洞庭,九派却转浔阳城。cháo lí bā xiá mù dòng tíng,jiǔ pài què zhuǎn xún yáng chéng。
萦纡南徐万余里,更万余里通蓬瀛。yíng yū nán xú wàn yú lǐ,gèng wàn yú lǐ tōng péng yíng。
君不见黄河之水天上下,其大如股空纵横。jūn bù jiàn huáng hé zhī shuǐ tiān shàng xià,qí dà rú gǔ kōng zòng héng。
长游清济出中境,曷敢南向争权衡。zhǎng yóu qīng jì chū zhōng jìng,hé gǎn nán xiàng zhēng quán héng。
千流万派琐琐不足数,虽有吐纳无亏盈。qiān liú wàn pài suǒ suǒ bù zú shù,suī yǒu tǔ nà wú kuī yíng。
下亘厚地,上摩高空。xià gèn hòu dì,shàng mó gāo kōng。
日月出没,蛟龙所宫。rì yuè chū méi,jiāo lóng suǒ gōng。
奇形异态,不可以物象,但见变化无终穷。qí xíng yì tài,bù kě yǐ wù xiàng,dàn jiàn biàn huà wú zhōng qióng。
或如重胎抱混沌,或如颢气开穹窿。huò rú zhòng tāi bào hùn dùn,huò rú hào qì kāi qióng lóng。
或如织女拖素练,或如天马驰风鬃。huò rú zhī nǚ tuō sù liàn,huò rú tiān mǎ chí fēng zōng。
空山怒哮饱后虎,巨壑下饮渴死虹。kōng shān nù xiāo bǎo hòu hǔ,jù hè xià yǐn kě sǐ hóng。
或如轩辕铸九鼎,大冶鼓动洪垆风。huò rú xuān yuán zhù jiǔ dǐng,dà yě gǔ dòng hóng lú fēng。
或如夸父逐三足,曳杖狂走无西东。huò rú kuā fù zhú sān zú,yè zhàng kuáng zǒu wú xī dōng。
或如甲兵宵驰,聚啸满山谷。huò rú jiǎ bīng xiāo chí,jù xiào mǎn shān gǔ。
或如神鬼昼露,万象出入虚无中。huò rú shén guǐ zhòu lù,wàn xiàng chū rù xū wú zhōng。
吁嗟乎长江!胡为若兹雄,人不识,无乃造化之奇功。xū jiē hū zhǎng jiāng!hú wèi ruò zī xióng,rén bù shí,wú nǎi zào huà zhī qí gōng。
天开九州,十有二山。tiān kāi jiǔ zhōu,shí yǒu èr shān。
南北并峙,江流其间。nán běi bìng zhì,jiāng liú qí jiān。
尧舜都冀方,三苗尚为顽。yáo shùn dōu jì fāng,sān miáo shàng wèi wán。
魏帝倚天叹,征吴但空还。wèi dì yǐ tiān tàn,zhēng wú dàn kōng hái。
吁嗟乎长江!其险不可攀。xū jiē hū zhǎng jiāng!qí xiǎn bù kě pān。
古来英雄必南骛,我祖开基自江渡。gǔ lái yīng xióng bì nán wù,wǒ zǔ kāi jī zì jiāng dù。
古来建国惟中原,我宗坐制东南藩。gǔ lái jiàn guó wéi zhōng yuán,wǒ zōng zuò zhì dōng nán fān。
如知天险不足恃,惟有圣德可以通乾坤。rú zhī tiān xiǎn bù zú shì,wéi yǒu shèng dé kě yǐ tōng qián kūn。
长江来,自西极,包人寰,环帝宅。zhǎng jiāng lái,zì xī jí,bāo rén huán,huán dì zhái。
我来何为?为观国。wǒ lái hé wèi?wèi guān guó。
泛吴涛,航楚泽。fàn wú tāo,háng chǔ zé。
笑张骞,悲祖逖。xiào zhāng qiān,bēi zǔ tì。
壮神功,歌圣德。zhuàng shén gōng,gē shèng dé。
圣德浩荡如江波,千秋万岁同山河。shèng dé hào dàng rú jiāng bō,qiān qiū wàn suì tóng shān hé。
而我无才竟若何,吁嗟乎,聊为击节长江歌。ér wǒ wú cái jìng ruò hé,xū jiē hū,liáo wèi jī jié zhǎng jiāng gē。
李东阳

李东阳

李东阳(1447年-1516年),字宾之,号西涯,谥文正,明朝中叶重臣,文学家,书法家,茶陵诗派的核心人物。湖广长沙府茶陵州(今湖南茶陵)人,寄籍京师(今北京市)。天顺八年进士,授编修,累迁侍讲学士,充东宫讲官,弘治八年以礼部侍郎兼文渊阁大学士,直内阁,预机务。立朝五十年,柄国十八载,清节不渝。文章典雅流丽,工篆隶书。有《怀麓堂集》、《怀麓堂诗话》、《燕对录》。 李东阳的作品>>

猜您喜欢

西湖曲五首

李东阳

风落平沙稻,霜垂别渚莲。fēng luò píng shā dào,shuāng chuí bié zhǔ lián。
西湖三百亩,强半富儿田。xī hú sān bǎi mǔ,qiáng bàn fù ér tián。

西湖曲五首

李东阳

草碧明沙际,霜红试雨初。cǎo bì míng shā jì,shuāng hóng shì yǔ chū。
官船荡素桨,惊散一双鱼。guān chuán dàng sù jiǎng,jīng sàn yī shuāng yú。

西湖曲五首

李东阳

莫唱西湖曲,湖边歌舞稀。mò chàng xī hú qū,hú biān gē wǔ xī。
侬家年少日,游冶误芳菲。nóng jiā nián shǎo rì,yóu yě wù fāng fēi。

咏黄山寄程太守式之

李东阳

怀君旧是云中守,归去黄山尚卧云。huái jūn jiù shì yún zhōng shǒu,guī qù huáng shān shàng wò yún。
欲借剪刀峰下景,好裁一半与平分。yù jiè jiǎn dāo fēng xià jǐng,hǎo cái yī bàn yǔ píng fēn。

玉簪花

李东阳

昨夜花神出蕊宫,绿云袅袅不禁风。zuó yè huā shén chū ruǐ gōng,lǜ yún niǎo niǎo bù jìn fēng。
妆成试照池边影,只恐搔头落水中。zhuāng chéng shì zhào chí biān yǐng,zhǐ kǒng sāo tóu luò shuǐ zhōng。

题赵仲穆挟弹图

李东阳

东风挟弹小城春,游骑飞缰不动尘。dōng fēng xié dàn xiǎo chéng chūn,yóu qí fēi jiāng bù dòng chén。
道上相逢休借问,卫家兄弟霍家亲。dào shàng xiāng féng xiū jiè wèn,wèi jiā xiōng dì huò jiā qīn。

读汉史

李东阳

绿囊方底殿屏东,密使潜书昼夜通。lǜ náng fāng dǐ diàn píng dōng,mì shǐ qián shū zhòu yè tōng。
落尽仙桃春不管,更教双燕舞西风。luò jǐn xiān táo chūn bù guǎn,gèng jiào shuāng yàn wǔ xī fēng。

李东阳

绣户朱帘有路歧,别时嫌早到嫌迟。xiù hù zhū lián yǒu lù qí,bié shí xián zǎo dào xián chí。
主家只解怜毛羽,涴尽雕梁不自知。zhǔ jiā zhǐ jiě lián máo yǔ,wò jǐn diāo liáng bù zì zhī。

黄莺

李东阳

柳花如雪满春城,始听东风第一声。liǔ huā rú xuě mǎn chūn chéng,shǐ tīng dōng fēng dì yī shēng。
梦里江南旧时路,隔溪烟雨未分明。mèng lǐ jiāng nán jiù shí lù,gé xī yān yǔ wèi fēn míng。

春园杂诗四首其二

李东阳

庭下猕猴如小儿,攀花折果不停时。tíng xià mí hóu rú xiǎo ér,pān huā zhé guǒ bù tíng shí。
为怜野意厌羁絷,放著林间高树枝。wèi lián yě yì yàn jī zhí,fàng zhù lín jiān gāo shù zhī。

春园杂诗四首其二

李东阳

手插河边杨柳枝,眼看成树复成丝。shǒu chā hé biān yáng liǔ zhī,yǎn kàn chéng shù fù chéng sī。
不见雪花飞满地,岂知春去已多时。bù jiàn xuě huā fēi mǎn dì,qǐ zhī chūn qù yǐ duō shí。

春园杂诗四首其二

李东阳

病来无力与春争,看尽花开草又生。bìng lái wú lì yǔ chūn zhēng,kàn jǐn huā kāi cǎo yòu shēng。
莫道东君不识面,旧红新绿也关情。mò dào dōng jūn bù shí miàn,jiù hóng xīn lǜ yě guān qíng。

漫兴四首

李东阳

纵酒由来不爱身,吟诗对局总伤神。zòng jiǔ yóu lái bù ài shēn,yín shī duì jú zǒng shāng shén。
若教此事浑抛却,枉作山林解绶人。ruò jiào cǐ shì hún pāo què,wǎng zuò shān lín jiě shòu rén。

漫兴四首

李东阳

老眼昏花懒看书,犹将朱墨校虫鱼。lǎo yǎn hūn huā lǎn kàn shū,yóu jiāng zhū mò xiào chóng yú。
闲心自是难抛得,抛得闲心便有余。xián xīn zì shì nán pāo dé,pāo dé xián xīn biàn yǒu yú。

南京谒孝陵有述

李东阳

礼乐千年会,腥膻四海空。lǐ lè qiān nián huì,xīng shān sì hǎi kōng。
商周终愧德,唐汉敢论功。shāng zhōu zhōng kuì dé,táng hàn gǎn lùn gōng。
凤历归真统,龙山绕旧宫。fèng lì guī zhēn tǒng,lóng shān rào jiù gōng。
秋风霸陵树,落日鼎湖弓。qiū fēng bà líng shù,luò rì dǐng hú gōng。
万国讴歌在,余生覆载中。wàn guó ōu gē zài,yú shēng fù zài zhōng。
小臣瞻拜地,江汉亦朝东。xiǎo chén zhān bài dì,jiāng hàn yì cháo dōng。