古诗词

竹枝词九首(并引)

刘禹锡

【其一】
白帝城头春草生,白盐山下蜀江清。bái dì chéng tóu chūn cǎo shēng,bái yán shān xià shǔ jiāng qīng。
南人上来歌一曲,北人莫上动乡情。nán rén shàng lái gē yī qū,běi rén mò shàng dòng xiāng qíng。
【其二】
山桃红花满上头,蜀江春水拍山流。shān táo hóng huā mǎn shàng tóu,shǔ jiāng chūn shuǐ pāi shān liú。
花红易衰似郎意,水流无限似侬愁。huā hóng yì shuāi shì láng yì,shuǐ liú wú xiàn shì nóng chóu。
【其三】
江上朱楼新雨晴,瀼西春水縠文生。jiāng shàng zhū lóu xīn yǔ qíng,ráng xī chūn shuǐ hú wén shēng。
桥东桥西好杨柳,人来人去唱歌行。qiáo dōng qiáo xī hǎo yáng liǔ,rén lái rén qù chàng gē xíng。
【其四】
日出三竿春雾消,江头蜀客驻兰桡。rì chū sān gān chūn wù xiāo,jiāng tóu shǔ kè zhù lán ráo。
凭寄狂夫书一纸,信在成都万里桥。píng jì kuáng fū shū yī zhǐ,xìn zài chéng dōu wàn lǐ qiáo。
【其五】
两岸山花似雪开,家家春酒满银杯。liǎng àn shān huā shì xuě kāi,jiā jiā chūn jiǔ mǎn yín bēi。
昭君坊中多女伴,永安宫外踏青来。zhāo jūn fāng zhōng duō nǚ bàn,yǒng ān gōng wài tà qīng lái。
【其六】
城西门前滟滪堆,年年波浪不能摧。chéng xī mén qián yàn yù duī,nián nián bō làng bù néng cuī。
懊恼人心不如石,少时东去复西来。ào nǎo rén xīn bù rú shí,shǎo shí dōng qù fù xī lái。
【其七】
瞿塘嘈嘈十二滩,此中道路古来难。qú táng cáo cáo shí èr tān,cǐ zhōng dào lù gǔ lái nán。
长恨人心不如水,等闲平地起波澜。zhǎng hèn rén xīn bù rú shuǐ,děng xián píng dì qǐ bō lán。
【其八】
巫峡苍苍烟雨时,清猿啼在最高枝。wū xiá cāng cāng yān yǔ shí,qīng yuán tí zài zuì gāo zhī。
个里愁人肠自断,由来不是此声悲。gè lǐ chóu rén cháng zì duàn,yóu lái bù shì cǐ shēng bēi。
【其九】
山上层层桃李花,云间烟火是人家。shān shàng céng céng táo lǐ huā,yún jiān yān huǒ shì rén jiā。
银钏金钗来负水,长刀短笠去烧畲。yín chuàn jīn chāi lái fù shuǐ,zhǎng dāo duǎn lì qù shāo shē。
刘禹锡

刘禹锡

刘禹锡(772-842),字梦得,汉族,中国唐朝彭城(今徐州)人,祖籍洛阳,唐朝文学家,哲学家,自称是汉中山靖王后裔,曾任监察御史,是王叔文政治改革集团的一员。唐代中晚期著名诗人,有“诗豪”之称。他的家庭是一个世代以儒学相传的书香门第。政治上主张革新,是王叔文派政治革新活动的中心人物之一。后来永贞革新失败被贬为朗州司马(今湖南常德)。据湖南常德历史学家、收藏家周新国先生考证刘禹锡被贬为朗州司马其间写了著名的“汉寿城春望”。 刘禹锡的作品>>

猜您喜欢

送韦秀才道冲赴制举

刘禹锡

惊禽一辞巢,栖息无少安。jīng qín yī cí cháo,qī xī wú shǎo ān。
秋扇一离手,流尘蔽霜纨。qiū shàn yī lí shǒu,liú chén bì shuāng wán。
故侣不可追,凉风日已寒。gù lǚ bù kě zhuī,liáng fēng rì yǐ hán。
远逢杜陵士,别尽平生欢。yuǎn féng dù líng shì,bié jǐn píng shēng huān。
逐客无印绶,楚江多芷兰。zhú kè wú yìn shòu,chǔ jiāng duō zhǐ lán。
因居暇时游,长铗不复弹。yīn jū xiá shí yóu,zhǎng jiá bù fù dàn。
阅书南轩霁,縆瑟清夜阑。yuè shū nán xuān jì,gēng sè qīng yè lán。
万境身外寂,一杯腹中宽。wàn jìng shēn wài jì,yī bēi fù zhōng kuān。
伊昔玄宗朝,冬卿冠鸳鸾。yī xī xuán zōng cháo,dōng qīng guān yuān luán。
肃穆升内殿,从容领儒冠。sù mù shēng nèi diàn,cóng róng lǐng rú guān。
游夏无措词,阳秋垂不刊。yóu xià wú cuò cí,yáng qiū chuí bù kān。
至今群玉府,学者空纵观。zhì jīn qún yù fǔ,xué zhě kōng zòng guān。
世人希德门,揭若攀峰峦。shì rén xī dé mén,jiē ruò pān fēng luán。
之子尚明训,锵如振琅玕。zhī zi shàng míng xùn,qiāng rú zhèn láng gān。
一旦西上书,斑衣拂征鞍。yī dàn xī shàng shū,bān yī fú zhēng ān。
荆台宿暮雨,汉水浮春澜。jīng tái sù mù yǔ,hàn shuǐ fú chūn lán。
君门起天中,多士如星攒。jūn mén qǐ tiān zhōng,duō shì rú xīng zǎn。
烟霞覆双阙,抃舞罗千官。yān xiá fù shuāng quē,biàn wǔ luó qiān guān。
清漏滴铜壶,仙厨下雕槃。qīng lòu dī tóng hú,xiān chú xià diāo pán。
荧煌仰金榜,错落濡飞翰。yíng huáng yǎng jīn bǎng,cuò luò rú fēi hàn。
古来才杰士,所嗟遭时难。gǔ lái cái jié shì,suǒ jiē zāo shí nán。
一鸣从此始,相望青云端。yī míng cóng cǐ shǐ,xiāng wàng qīng yún duān。

望洞庭

刘禹锡

湖光秋月两相和,潭面无风镜未磨。hú guāng qiū yuè liǎng xiāng hé,tán miàn wú fēng jìng wèi mó。
遥望洞庭山水翠,白银盘里一青螺。yáo wàng dòng tíng shān shuǐ cuì,bái yín pán lǐ yī qīng luó。

巫山神女庙

刘禹锡

巫山十二郁苍苍,片石亭亭号女郎。wū shān shí èr yù cāng cāng,piàn shí tíng tíng hào nǚ láng。
晓雾乍开疑卷幔,山花欲谢似残妆。xiǎo wù zhà kāi yí juǎn màn,shān huā yù xiè shì cán zhuāng。
星河好夜闻清佩,云雨归时带异香。xīng hé hǎo yè wén qīng pèi,yún yǔ guī shí dài yì xiāng。
何事神仙九天上,人间来就楚襄王。hé shì shén xiān jiǔ tiān shàng,rén jiān lái jiù chǔ xiāng wáng。

秋风引

刘禹锡

何处秋风至?萧萧送雁群。hé chù qiū fēng zhì?xiāo xiāo sòng yàn qún。
朝来入庭树,孤客最先闻。cháo lái rù tíng shù,gū kè zuì xiān wén。

翠微寺有感

刘禹锡

吾王昔游幸,离宫云际开。wú wáng xī yóu xìng,lí gōng yún jì kāi。
朱旗迎夏早,凉轩避暑来。zhū qí yíng xià zǎo,liáng xuān bì shǔ lái。
汤饼赐都尉,寒冰颁上才。tāng bǐng cì dōu wèi,hán bīng bān shàng cái。
龙髯不可望,玉座生尘埃。lóng rán bù kě wàng,yù zuò shēng chén āi。

读张曲江集作

刘禹锡

圣言贵忠恕,至道重观身。shèng yán guì zhōng shù,zhì dào zhòng guān shēn。
法在何所恨,色相斯为仁。fǎ zài hé suǒ hèn,sè xiāng sī wèi rén。
良时难久恃,阴谪岂无因。liáng shí nán jiǔ shì,yīn zhé qǐ wú yīn。
寂寞韶阳庙,魂归不见人。jì mò sháo yáng miào,hún guī bù jiàn rén。

岁夜咏怀

刘禹锡

弥年不得意,新岁又如何。mí nián bù dé yì,xīn suì yòu rú hé。
念昔同游者,而今有几多。niàn xī tóng yóu zhě,ér jīn yǒu jǐ duō。
以闲为自在,将寿补蹉跎。yǐ xián wèi zì zài,jiāng shòu bǔ cuō tuó。
春色无情故,幽居亦见过。chūn sè wú qíng gù,yōu jū yì jiàn guò。

秋日书怀寄河南王尹

刘禹锡

公府想无事,西池秋水清。gōng fǔ xiǎng wú shì,xī chí qiū shuǐ qīng。
去年为狎客,永日奉高情。qù nián wèi xiá kè,yǒng rì fèng gāo qíng。
况有台上月,如闻云外笙。kuàng yǒu tái shàng yuè,rú wén yún wài shēng。
不知桑落酒,今岁与谁倾。bù zhī sāng luò jiǔ,jīn suì yǔ shuí qīng。

海阳十咏

刘禹锡

潇洒青林际,夤缘碧潭隈。xiāo sǎ qīng lín jì,yín yuán bì tán wēi。
淙流冒石下,轻波触砌回。cóng liú mào shí xià,qīng bō chù qì huí。
香风逼人度,幽花覆水开。xiāng fēng bī rén dù,yōu huā fù shuǐ kāi。
故令无四壁,晴夜月光来。gù lìng wú sì bì,qíng yè yuè guāng lái。

海阳十咏

刘禹锡

飞流透嵌隙,喷洒如丝棼。fēi liú tòu qiàn xì,pēn sǎ rú sī fén。
含晕迎初旭,翻光破夕曛。hán yūn yíng chū xù,fān guāng pò xī xūn。
馀波绕石去,碎响隔溪闻。yú bō rào shí qù,suì xiǎng gé xī wén。
却望琼沙际,逶迤见脉分。què wàng qióng shā jì,wēi yí jiàn mài fēn。

海阳十咏

刘禹锡

流水绕双岛,碧溪相并深。liú shuǐ rào shuāng dǎo,bì xī xiāng bìng shēn。
浮花拥曲处,远影落中心。fú huā yōng qū chù,yuǎn yǐng luò zhōng xīn。
闲鹭久独立,曝龟惊复沈。xián lù jiǔ dú lì,pù guī jīng fù shěn。
蘋风有时起,满谷箫韶音。píng fēng yǒu shí qǐ,mǎn gǔ xiāo sháo yīn。

春有情篇

刘禹锡

为问游春侣,春情何处寻。wèi wèn yóu chūn lǚ,chūn qíng hé chù xún。
花含欲语意,草有斗生心。huā hán yù yǔ yì,cǎo yǒu dòu shēng xīn。
雨频催发色,云轻不作阴。yǔ pín cuī fā sè,yún qīng bù zuò yīn。
纵令无月夜,芳兴暗中深。zòng lìng wú yuè yè,fāng xīng àn zhōng shēn。

七夕二首

刘禹锡

河鼓灵旗动,嫦娥破镜斜。hé gǔ líng qí dòng,cháng é pò jìng xié。
满空天是幕,徐转斗为车。mǎn kōng tiān shì mù,xú zhuǎn dòu wèi chē。
机罢犹安石,桥成不碍槎。jī bà yóu ān shí,qiáo chéng bù ài chá。
谁知观津女,竟夕望云涯。shuí zhī guān jīn nǚ,jìng xī wàng yún yá。

七夕二首

刘禹锡

天衢启云帐,神驭上星桥。tiān qú qǐ yún zhàng,shén yù shàng xīng qiáo。
初喜渡河汉,频惊转斗杓。chū xǐ dù hé hàn,pín jīng zhuǎn dòu biāo。
馀霞张锦幛,轻电闪红绡。yú xiá zhāng jǐn zhàng,qīng diàn shǎn hóng xiāo。
非是人间世,还悲后会遥。fēi shì rén jiān shì,hái bēi hòu huì yáo。

送工

刘禹锡

霜简映金章,相辉同舍郎。shuāng jiǎn yìng jīn zhāng,xiāng huī tóng shě láng。
天威巡虎落,星使出鸳行。tiān wēi xún hǔ luò,xīng shǐ chū yuān xíng。
尊俎成全策,京坻阅见粮。zūn zǔ chéng quán cè,jīng chí yuè jiàn liáng。
归来虏尘灭,画地奏明光。guī lái lǔ chén miè,huà dì zòu míng guāng。
7081234567»