古诗词

生查子·懒卸头

韩偓

侍女动妆奁,故故惊人睡。shì nǚ dòng zhuāng lián,gù gù jīng rén shuì。
那知本未眠,背面偷垂泪。nà zhī běn wèi mián,bèi miàn tōu chuí lèi。
懒卸凤皇钗,羞入鸳鸯被。lǎn xiè fèng huáng chāi,xiū rù yuān yāng bèi。
时复见残灯,和烟坠金穗。shí fù jiàn cán dēng,hé yān zhuì jīn suì。
韩偓

韩偓

韩偓(公元842年~公元923年)。中国唐代诗人。乳名冬郎,字致光,号致尧,晚年又号玉山樵人。陕西万年县(今樊川)人。自幼聪明好学,10岁时,曾即席赋诗送其姨夫李商隐,令满座皆惊,李商隐称赞其诗是“雏凤清于老凤声”。龙纪元年(889年),韩偓中进士,初在河中镇节度使幕府任职,后入朝历任左拾遗、左谏议大夫、度支副使、翰林学士。 韩偓的作品>>

猜您喜欢

安贫

韩偓

手风慵展一行书,眼暗休寻九局图。shǒu fēng yōng zhǎn yī xíng shū,yǎn àn xiū xún jiǔ jú tú。
窗里日光飞野马,案头筠管长蒲庐。chuāng lǐ rì guāng fēi yě mǎ,àn tóu yún guǎn zhǎng pú lú。
谋身拙为安蛇足,报国危曾捋虎须。móu shēn zhuō wèi ān shé zú,bào guó wēi céng lǚ hǔ xū。
举世可能无默识,未知谁拟试齐竽。jǔ shì kě néng wú mò shí,wèi zhī shuí nǐ shì qí yú。

残春旅舍

韩偓

旅舍残春宿雨晴,恍然心地忆咸京。lǚ shě cán chūn sù yǔ qíng,huǎng rán xīn dì yì xián jīng。
树头蜂抱花须落,池面鱼吹柳絮行。shù tóu fēng bào huā xū luò,chí miàn yú chuī liǔ xù xíng。
禅伏诗魔归净域,酒冲愁阵出奇兵。chán fú shī mó guī jìng yù,jiǔ chōng chóu zhèn chū qí bīng。
两梁免被尘埃污,拂拭朝簪待眼明。liǎng liáng miǎn bèi chén āi wū,fú shì cháo zān dài yǎn míng。

韩偓

偏承雨露润毛衣,黑白分明众所知。piān chéng yǔ lù rùn máo yī,hēi bái fēn míng zhòng suǒ zhī。
高处营巢亲凤阙,静时闲语上龙墀。gāo chù yíng cháo qīn fèng quē,jìng shí xián yǔ shàng lóng chí。
化为金印新祥瑞,飞向银河旧路岐。huà wèi jīn yìn xīn xiáng ruì,fēi xiàng yín hé jiù lù qí。
莫怪天涯栖不稳,托身须是万年枝。mò guài tiān yá qī bù wěn,tuō shēn xū shì wàn nián zhī。

韩偓

鹤非千岁饮犹难,莺舌偷含岂自安。hè fēi qiān suì yǐn yóu nán,yīng shé tōu hán qǐ zì ān。
光湿最宜丛菊亚,荡摇无奈绿荷乾。guāng shī zuì yí cóng jú yà,dàng yáo wú nài lǜ hé qián。
名因霈泽随天眷,分与浓霜保岁寒。míng yīn pèi zé suí tiān juàn,fēn yǔ nóng shuāng bǎo suì hán。
五色呈祥须得处,戛云仙掌有金盘。wǔ sè chéng xiáng xū dé chù,jiá yún xiān zhǎng yǒu jīn pán。

赠僧

韩偓

尽说归山避战尘,几人终肯别嚣氛。jǐn shuō guī shān bì zhàn chén,jǐ rén zhōng kěn bié xiāo fēn。
瓶添涧水盛将月,衲挂松枝惹得云。píng tiān jiàn shuǐ shèng jiāng yuè,nà guà sōng zhī rě dé yún。
三接旧承前席遇,一灵今用戒香熏。sān jiē jiù chéng qián xí yù,yī líng jīn yòng jiè xiāng xūn。
相逢莫话金銮事,触拨伤心不愿闻。xiāng féng mò huà jīn luán shì,chù bō shāng xīn bù yuàn wén。

感旧

韩偓

省趋弘阁待貂珰,指座深恩刻寸肠。shěng qū hóng gé dài diāo dāng,zhǐ zuò shēn ēn kè cùn cháng。
秦苑已荒空逝水,楚天无限更斜阳。qín yuàn yǐ huāng kōng shì shuǐ,chǔ tiān wú xiàn gèng xié yáng。
时昏却笑朱弦直,事过方闻锁骨香。shí hūn què xiào zhū xián zhí,shì guò fāng wén suǒ gǔ xiāng。
入室故寮流落尽,路人惆怅见灵光。rù shì gù liáo liú luò jǐn,lù rén chóu chàng jiàn líng guāng。

八月六日作四首

韩偓

日离黄道十年昏,敏手重开造化门。rì lí huáng dào shí nián hūn,mǐn shǒu zhòng kāi zào huà mén。
火帝动炉销剑戟,风师吹雨洗乾坤。huǒ dì dòng lú xiāo jiàn jǐ,fēng shī chuī yǔ xǐ qián kūn。
左牵犬马诚难测,右袒簪缨最负恩。zuǒ qiān quǎn mǎ chéng nán cè,yòu tǎn zān yīng zuì fù ēn。
丹笔不知谁定罪,莫留遗迹怨神孙。dān bǐ bù zhī shuí dìng zuì,mò liú yí jì yuàn shén sūn。

八月六日作四首

韩偓

金虎挻灾不复论,搆成狂猘犯车尘。jīn hǔ shān zāi bù fù lùn,gòu chéng kuáng zhì fàn chē chén。
御衣空惜侍中血,国玺几危皇后身。yù yī kōng xī shì zhōng xuè,guó xǐ jǐ wēi huáng hòu shēn。
图霸未能知盗道,饰非唯欲害仁人。tú bà wèi néng zhī dào dào,shì fēi wéi yù hài rén rén。
黄旗紫气今仍旧,免使老臣攀画轮。huáng qí zǐ qì jīn réng jiù,miǎn shǐ lǎo chén pān huà lún。

八月六日作四首

韩偓

簪裾皆是汉公卿,尽作锋铓剑血醒。zān jū jiē shì hàn gōng qīng,jǐn zuò fēng máng jiàn xuè xǐng。
显负旧恩归乱主,难教新国用轻刑。xiǎn fù jiù ēn guī luàn zhǔ,nán jiào xīn guó yòng qīng xíng。
穴中狡兔终须尽,井上婴儿岂自宁。xué zhōng jiǎo tù zhōng xū jǐn,jǐng shàng yīng ér qǐ zì níng。
底事亦疑惩未了,更应书罪在泉扃。dǐ shì yì yí chéng wèi le,gèng yīng shū zuì zài quán jiōng。

八月六日作四首

韩偓

坐看包藏负国恩,无才不得预经纶。zuò kàn bāo cáng fù guó ēn,wú cái bù dé yù jīng lún。
袁安坠睫寻忧汉,贾谊濡毫但过秦。yuán ān zhuì jié xún yōu hàn,jiǎ yì rú háo dàn guò qín。
威凤鬼应遮矢射,灵犀天与隔埃尘。wēi fèng guǐ yīng zhē shǐ shè,líng xī tiān yǔ gé āi chén。
堤防瓜李能终始,免愧于心负此身。dī fáng guā lǐ néng zhōng shǐ,miǎn kuì yú xīn fù cǐ shēn。

驿步

韩偓

暂息征车病眼开,况穿松竹入楼台。zàn xī zhēng chē bìng yǎn kāi,kuàng chuān sōng zhú rù lóu tái。
江流灯影向东去,树递雨声从北来。jiāng liú dēng yǐng xiàng dōng qù,shù dì yǔ shēng cóng běi lái。
物近刘舆招垢腻,风经庾亮污尘埃。wù jìn liú yú zhāo gòu nì,fēng jīng yǔ liàng wū chén āi。
高情自古多惆怅,赖有南华养不材。gāo qíng zì gǔ duō chóu chàng,lài yǒu nán huá yǎng bù cái。

疏雨

韩偓

疏雨从东送疾雷,小庭凉气净莓苔。shū yǔ cóng dōng sòng jí léi,xiǎo tíng liáng qì jìng méi tái。
卷帘燕子穿人去,洗砚鱼儿触手来。juǎn lián yàn zi chuān rén qù,xǐ yàn yú ér chù shǒu lái。
但欲进贤求上赏,唯将拯溺作良媒。dàn yù jìn xián qiú shàng shǎng,wéi jiāng zhěng nì zuò liáng méi。
戎衣一挂清天下,傅野非无济世才。róng yī yī guà qīng tiān xià,fù yě fēi wú jì shì cái。

南安寓止

韩偓

此地三年偶寄家,枳篱茅厂共桑麻。cǐ dì sān nián ǒu jì jiā,zhǐ lí máo chǎng gòng sāng má。
蝶矜翅暖徐窥草,蜂倚身轻凝看花。dié jīn chì nuǎn xú kuī cǎo,fēng yǐ shēn qīng níng kàn huā。
天近函关屯瑞气,水侵吴甸浸晴霞。tiān jìn hán guān tún ruì qì,shuǐ qīn wú diān jìn qíng xiá。
岂知卜肆严夫子,潜指星机认海槎。qǐ zhī bo sì yán fū zi,qián zhǐ xīng jī rèn hǎi chá。

有感

韩偓

坚辞羽葆与吹铙,翻向天涯困系匏。jiān cí yǔ bǎo yǔ chuī náo,fān xiàng tiān yá kùn xì páo。
故老未曾忘炙背,何人终拟问苞茅。gù lǎo wèi céng wàng zhì bèi,hé rén zhōng nǐ wèn bāo máo。
融风渐暖将回雁,滫水犹腥近斩蛟。róng fēng jiàn nuǎn jiāng huí yàn,xiǔ shuǐ yóu xīng jìn zhǎn jiāo。
万里关山如咫尺,女床唯待凤归巢。wàn lǐ guān shān rú zhǐ chǐ,nǚ chuáng wéi dài fèng guī cháo。

惜花

韩偓

皱白离情高处切,腻香愁态静中深。zhòu bái lí qíng gāo chù qiè,nì xiāng chóu tài jìng zhōng shēn。
眼随片片沿流去,恨满枝枝被雨淋。yǎn suí piàn piàn yán liú qù,hèn mǎn zhī zhī bèi yǔ lín。
总得苔遮犹慰意,若教泥污更伤心。zǒng dé tái zhē yóu wèi yì,ruò jiào ní wū gèng shāng xīn。
临轩一盏悲春酒,明日池塘是绿阴。lín xuān yī zhǎn bēi chūn jiǔ,míng rì chí táng shì lǜ yīn。