古诗词

小儿难夫子辨

王寂

我行自并门,道出太行岭。wǒ xíng zì bìng mén,dào chū tài xíng lǐng。
路傍古石人,仿佛类形影。lù bàng gǔ shí rén,fǎng fú lèi xíng yǐng。
过客互传疑,是非竟谁请。guò kè hù chuán yí,shì fēi jìng shuí qǐng。
会逢田舍翁,荷杖雪垂领。huì féng tián shě wēng,hé zhàng xuě chuí lǐng。
为问定何如,愚蒙庶几警。wèi wèn dìng hé rú,yú méng shù jǐ jǐng。
云昔东家丘,历聘入吾境。yún xī dōng jiā qiū,lì pìn rù wú jìng。
偶此值小儿,难诘豪且颖。ǒu cǐ zhí xiǎo ér,nán jí háo qiě yǐng。
丘也不能对,驱车返天井。qiū yě bù néng duì,qū chē fǎn tiān jǐng。
邦人思其贤,想像刻顽矿。bāng rén sī qí xián,xiǎng xiàng kè wán kuàng。
始予骇其言,嗔赤发面颈。shǐ yǔ hài qí yán,chēn chì fā miàn jǐng。
夫子圣者欤,日月揭馀炳。fū zi shèng zhě yú,rì yuè jiē yú bǐng。
岂闻采樵斧,巧掩运斤郢。qǐ wén cǎi qiáo fǔ,qiǎo yǎn yùn jīn yǐng。
翁徒老于年,此事能不省。wēng tú lǎo yú nián,cǐ shì néng bù shěng。
翁闻遽愀然,色厉声亦猛。wēng wén jù qiǎo rán,sè lì shēng yì měng。
辙迹今尚存,事况传已永。zhé jì jīn shàng cún,shì kuàng chuán yǐ yǒng。
书生多大言,诡辩勿复骋。shū shēng duō dà yán,guǐ biàn wù fù chěng。
信知端木赐,下释东野犷。xìn zhī duān mù cì,xià shì dōng yě guǎng。
正如与蟪蛄,而语春秋景。zhèng rú yǔ huì gū,ér yǔ chūn qiū jǐng。
小姑嫁彭郎,举世莫能整。xiǎo gū jià péng láng,jǔ shì mò néng zhěng。
嗟哉吾道穷,生死何不幸。jiē zāi wú dào qióng,shēng sǐ hé bù xìng。
生而非其时,伐树迹屡屏。shēng ér fēi qí shí,fá shù jì lǚ píng。
亦尝撩虎须,白刃脱俄顷。yì cháng liāo hǔ xū,bái rèn tuō é qǐng。
死为万世师,庙貌多土梗。sǐ wèi wàn shì shī,miào mào duō tǔ gěng。
自非二仲月,门寮终岁静。zì fēi èr zhòng yuè,mén liáo zhōng suì jìng。
山魈与社鬼,香火未尝冷。shān xiāo yǔ shè guǐ,xiāng huǒ wèi cháng lěng。
此事固不平,此心尝耿耿。cǐ shì gù bù píng,cǐ xīn cháng gěng gěng。
吾生赋拙直,浪许近骨鲠。wú shēng fù zhuō zhí,làng xǔ jìn gǔ gěng。
与物例多忤,所动坐愆眚。yǔ wù lì duō wǔ,suǒ dòng zuò qiān shěng。
愤世无奈何,空令气生瘿。fèn shì wú nài hé,kōng lìng qì shēng yǐng。

王寂

金蓟州玉田人,字元老。海陵王天德二年进士。世宗大定初,为太原祁县令,调真定少尹,兼河北西路兵马副都总管,迁通州刺史,兼知军事。累官中都路转运使。以诗文名。有《拙轩集》。 王寂的作品>>

猜您喜欢

附寄陈州陈显祖

王寂

若到睢阳话汝阳,故人应也问行藏。ruò dào suī yáng huà rǔ yáng,gù rén yīng yě wèn xíng cáng。
但言甚矣吾衰矣,三友轩中作退堂。dàn yán shén yǐ wú shuāi yǐ,sān yǒu xuān zhōng zuò tuì táng。

宿锦州广济寺僧房卧屏一幅画一纶巾羽服隐几胡床命短童汲水浇花若有所待者相望一翁桶帽凉衫倚杖于溪桥之上意其眷恋风景而缓其行也乃赋二首

王寂

垂柳阴阴昼日长,野人无事自清凉。chuí liǔ yīn yīn zhòu rì zhǎng,yě rén wú shì zì qīng liáng。
只应冷笑黄尘里,为米痴儿有底忙。zhǐ yīng lěng xiào huáng chén lǐ,wèi mǐ chī ér yǒu dǐ máng。

宿锦州广济寺僧房卧屏一幅画一纶巾羽服隐几胡床命短童汲水浇花若有所待者相望一翁桶帽凉衫倚杖于溪桥之上意其眷恋风景而缓其行也乃赋二首

王寂

溪桥泉石想佳哉,欲去迟迟首重回。xī qiáo quán shí xiǎng jiā zāi,yù qù chí chí shǒu zhòng huí。
不道西庄闲处士,胡床虚左待君来。bù dào xī zhuāng xián chù shì,hú chuáng xū zuǒ dài jūn lái。

渡辽

王寂

我家河朔望咸平,飞鸟犹须半月程。wǒ jiā hé shuò wàng xián píng,fēi niǎo yóu xū bàn yuè chéng。
尽道辽阳天样远,渡辽何况更东行。jǐn dào liáo yáng tiān yàng yuǎn,dù liáo hé kuàng gèng dōng xíng。

题张子正运使所藏杨德懋山居老闲图仍次元韵四首

王寂

山崦人家落照闲,笑携儿辈语柴关。shān yān rén jiā luò zhào xián,xiào xié ér bèi yǔ chái guān。
应怜乌帽红尘客,有底功名不肯闲。yīng lián wū mào hóng chén kè,yǒu dǐ gōng míng bù kěn xián。

题张子正运使所藏杨德懋山居老闲图仍次元韵四首

王寂

竹屋松窗水石闲,野人门户不曾关。zhú wū sōng chuāng shuǐ shí xián,yě rén mén hù bù céng guān。
官租了却迎神罢,社酒鸡豚日日闲。guān zū le què yíng shén bà,shè jiǔ jī tún rì rì xián。

题张子正运使所藏杨德懋山居老闲图仍次元韵四首

王寂

世路风波俯仰闲,趑趄行恐堕机关。shì lù fēng bō fǔ yǎng xián,zī jū xíng kǒng duò jī guān。
岂知野鹿便丰草,金络从渠十二闲。qǐ zhī yě lù biàn fēng cǎo,jīn luò cóng qú shí èr xián。

题张子正运使所藏杨德懋山居老闲图仍次元韵四首

王寂

张侯诗敏落黄闲,杨丈规摹逼老关。zhāng hóu shī mǐn luò huáng xián,yáng zhàng guī mó bī lǎo guān。
二妙通灵恐仙去,夜窗风雨要防闲。èr miào tōng líng kǒng xiān qù,yè chuāng fēng yǔ yào fáng xián。

朝歌城

王寂

独夫亡国固宜哉,不省鸡声是祸胎。dú fū wáng guó gù yí zāi,bù shěng jī shēng shì huò tāi。
辛苦朝歌城下土,暂成宫殿却成灰。xīn kǔ cháo gē chéng xià tǔ,zàn chéng gōng diàn què chéng huī。

铜雀台

王寂

铜雀台荒桑柘围,老瞒曾醉柘黄衣。tóng què tái huāng sāng zhè wéi,lǎo mán céng zuì zhè huáng yī。
锡花片瓦将安用,留与诗人写是非。xī huā piàn wǎ jiāng ān yòng,liú yǔ shī rén xiě shì fēi。

题画四首渭州

王寂

相如游倦弄琴心,帘下文君便赏音。xiāng rú yóu juàn nòng qín xīn,lián xià wén jūn biàn shǎng yīn。
犊鼻当年卜偕老,不防终有白头吟。dú bí dāng nián bo xié lǎo,bù fáng zhōng yǒu bái tóu yín。

题画四首渭州

王寂

徐郎生别一酸辛,破镜还将泪粉匀。xú láng shēng bié yī suān xīn,pò jìng hái jiāng lèi fěn yún。
纵使三年不言笑,只今学得息夫人。zòng shǐ sān nián bù yán xiào,zhǐ jīn xué dé xī fū rén。

题画四首渭州

王寂

深知岁不利西行,郑六其如誓死生。shēn zhī suì bù lì xī xíng,zhèng liù qí rú shì sǐ shēng。
异类犹能保终始,秦楼风月却无情。yì lèi yóu néng bǎo zhōng shǐ,qín lóu fēng yuè què wú qíng。

题画四首渭州

王寂

墙头容易许平生,绳断翻悲覆水瓶。qiáng tóu róng yì xǔ píng shēng,shéng duàn fān bēi fù shuǐ píng。
子满芳枝乱红尽,东君不管尽飘零。zi mǎn fāng zhī luàn hóng jǐn,dōng jūn bù guǎn jǐn piāo líng。

春尽见花三首

王寂

柳色含烟冻已回,杏花迎日暖初开。liǔ sè hán yān dòng yǐ huí,xìng huā yíng rì nuǎn chū kāi。
须知造化无南北,更远春风也到来。xū zhī zào huà wú nán běi,gèng yuǎn chūn fēng yě dào lái。