古诗词

小儿难夫子辨

王寂

我行自并门,道出太行岭。wǒ xíng zì bìng mén,dào chū tài xíng lǐng。
路傍古石人,仿佛类形影。lù bàng gǔ shí rén,fǎng fú lèi xíng yǐng。
过客互传疑,是非竟谁请。guò kè hù chuán yí,shì fēi jìng shuí qǐng。
会逢田舍翁,荷杖雪垂领。huì féng tián shě wēng,hé zhàng xuě chuí lǐng。
为问定何如,愚蒙庶几警。wèi wèn dìng hé rú,yú méng shù jǐ jǐng。
云昔东家丘,历聘入吾境。yún xī dōng jiā qiū,lì pìn rù wú jìng。
偶此值小儿,难诘豪且颖。ǒu cǐ zhí xiǎo ér,nán jí háo qiě yǐng。
丘也不能对,驱车返天井。qiū yě bù néng duì,qū chē fǎn tiān jǐng。
邦人思其贤,想像刻顽矿。bāng rén sī qí xián,xiǎng xiàng kè wán kuàng。
始予骇其言,嗔赤发面颈。shǐ yǔ hài qí yán,chēn chì fā miàn jǐng。
夫子圣者欤,日月揭馀炳。fū zi shèng zhě yú,rì yuè jiē yú bǐng。
岂闻采樵斧,巧掩运斤郢。qǐ wén cǎi qiáo fǔ,qiǎo yǎn yùn jīn yǐng。
翁徒老于年,此事能不省。wēng tú lǎo yú nián,cǐ shì néng bù shěng。
翁闻遽愀然,色厉声亦猛。wēng wén jù qiǎo rán,sè lì shēng yì měng。
辙迹今尚存,事况传已永。zhé jì jīn shàng cún,shì kuàng chuán yǐ yǒng。
书生多大言,诡辩勿复骋。shū shēng duō dà yán,guǐ biàn wù fù chěng。
信知端木赐,下释东野犷。xìn zhī duān mù cì,xià shì dōng yě guǎng。
正如与蟪蛄,而语春秋景。zhèng rú yǔ huì gū,ér yǔ chūn qiū jǐng。
小姑嫁彭郎,举世莫能整。xiǎo gū jià péng láng,jǔ shì mò néng zhěng。
嗟哉吾道穷,生死何不幸。jiē zāi wú dào qióng,shēng sǐ hé bù xìng。
生而非其时,伐树迹屡屏。shēng ér fēi qí shí,fá shù jì lǚ píng。
亦尝撩虎须,白刃脱俄顷。yì cháng liāo hǔ xū,bái rèn tuō é qǐng。
死为万世师,庙貌多土梗。sǐ wèi wàn shì shī,miào mào duō tǔ gěng。
自非二仲月,门寮终岁静。zì fēi èr zhòng yuè,mén liáo zhōng suì jìng。
山魈与社鬼,香火未尝冷。shān xiāo yǔ shè guǐ,xiāng huǒ wèi cháng lěng。
此事固不平,此心尝耿耿。cǐ shì gù bù píng,cǐ xīn cháng gěng gěng。
吾生赋拙直,浪许近骨鲠。wú shēng fù zhuō zhí,làng xǔ jìn gǔ gěng。
与物例多忤,所动坐愆眚。yǔ wù lì duō wǔ,suǒ dòng zuò qiān shěng。
愤世无奈何,空令气生瘿。fèn shì wú nài hé,kōng lìng qì shēng yǐng。

王寂

金蓟州玉田人,字元老。海陵王天德二年进士。世宗大定初,为太原祁县令,调真定少尹,兼河北西路兵马副都总管,迁通州刺史,兼知军事。累官中都路转运使。以诗文名。有《拙轩集》。 王寂的作品>>

猜您喜欢

怀高公无忌

王寂

晚景桑榆方见用,秋霜蒲柳已先凋。wǎn jǐng sāng yú fāng jiàn yòng,qiū shuāng pú liǔ yǐ xiān diāo。
虞兮命矣甘为土,鲤也天乎竟不苗。yú xī mìng yǐ gān wèi tǔ,lǐ yě tiān hū jìng bù miáo。
奇祸一门曾未见,旅魂万里若为招。qí huò yī mén céng wèi jiàn,lǚ hún wàn lǐ ruò wèi zhāo。
伤心此地鸾栖棘,不见抟风上九霄。shāng xīn cǐ dì luán qī jí,bù jiàn tuán fēng shàng jiǔ xiāo。

自讼

王寂

尝闻劳生佚以老,不谓区区老更忙。cháng wén láo shēng yì yǐ lǎo,bù wèi qū qū lǎo gèng máng。
自笑顽躯楦青紫,谁求绝足鉴骊黄。zì xiào wán qū xuàn qīng zǐ,shuí qiú jué zú jiàn lí huáng。
苦无长策裨神主,大有闲山著漫郎。kǔ wú zhǎng cè bì shén zhǔ,dà yǒu xián shān zhù màn láng。
梦到故乡犹可喜,几时真个是还乡。mèng dào gù xiāng yóu kě xǐ,jǐ shí zhēn gè shì hái xiāng。

自慰

王寂

深搀乌帽障黄尘,髀肉消磨浪苦辛。shēn chān wū mào zhàng huáng chén,bì ròu xiāo mó làng kǔ xīn。
按辔澄清须我辈,据鞍矍铄奈吾身。àn pèi chéng qīng xū wǒ bèi,jù ān jué shuò nài wú shēn。
只凭忠信行蛮貊,岂有文章动鬼神。zhǐ píng zhōng xìn xíng mán mò,qǐ yǒu wén zhāng dòng guǐ shén。
南彻淮阳北辽海,可能无地息劳筋。nán chè huái yáng běi liáo hǎi,kě néng wú dì xī láo jīn。

赠王生

王寂

忆昔分携如隔世,相逢惊见两茫然。yì xī fēn xié rú gé shì,xiāng féng jīng jiàn liǎng máng rán。
松楸河朔三千里,萍梗天东二十年。sōng qiū hé shuò sān qiān lǐ,píng gěng tiān dōng èr shí nián。
白发可怜浮海粟,青囊不博买山钱。bái fā kě lián fú hǎi sù,qīng náng bù bó mǎi shān qián。
明年会约同归去,里巷追随作散仙。míng nián huì yuē tóng guī qù,lǐ xiàng zhuī suí zuò sàn xiān。

题崇寿寺

王寂

紫霞山寺久不来,往昔破碎今摧颓。zǐ xiá shān sì jiǔ bù lái,wǎng xī pò suì jīn cuī tuí。
一钵残僧饫藜藿,百身古佛眠莓苔。yī bō cán sēng yù lí huò,bǎi shēn gǔ fú mián méi tái。
门楣金乌经雨泣,殿脊铁凤含风哀。mén méi jīn wū jīng yǔ qì,diàn jí tiě fèng hán fēng āi。
安得使君鞭紫马,咄嗟檀施随缘来。ān dé shǐ jūn biān zǐ mǎ,duō jiē tán shī suí yuán lái。

题懿州宝岩寺壁雨竹

王寂

宁为强项侯,不作折腰吏。níng wèi qiáng xiàng hóu,bù zuò zhé yāo lì。
羞对桃李颜,伤春泣红泪。xiū duì táo lǐ yán,shāng chūn qì hóng lèi。

题武公实扇

王寂

春瓮篘新蚁,秋盆鲙锦鳞。chūn wèng chōu xīn yǐ,qiū pén kuài jǐn lín。
高眠无一市,争羡市朝人。gāo mián wú yī shì,zhēng xiàn shì cháo rén。

颂粉墨图二首

王寂

画真犹是妄,何况画非真。huà zhēn yóu shì wàng,hé kuàng huà fēi zhēn。
正做梦说梦,知是身非身。zhèng zuò mèng shuō mèng,zhī shì shēn fēi shēn。

颂粉墨图二首

王寂

幻出丹青手,今人一念差。huàn chū dān qīng shǒu,jīn rén yī niàn chà。
如观弟二月,犹见空中花。rú guān dì èr yuè,yóu jiàn kōng zhōng huā。

墨竹颂四首弄晴

王寂

横枝出丛林,独得回光照。héng zhī chū cóng lín,dú dé huí guāng zhào。
慎勿作长竿,寒鱼不受钓。shèn wù zuò zhǎng gān,hán yú bù shòu diào。

墨竹颂四首弄晴

王寂

法雨渍云梢,点点甘露滴。fǎ yǔ zì yún shāo,diǎn diǎn gān lù dī。
舌本自清凉,西江不须吸。shé běn zì qīng liáng,xī jiāng bù xū xī。

墨竹颂四首弄晴

王寂

风过即安闲,风来即招飐。fēng guò jí ān xián,fēng lái jí zhāo zhǎn。
青青自真如,尘色终不染。qīng qīng zì zhēn rú,chén sè zhōng bù rǎn。

墨竹颂四首弄晴

王寂

尊者老不枯,魁然挺高节。zūn zhě lǎo bù kū,kuí rán tǐng gāo jié。
求心已无心,断臂犹立雪。qiú xīn yǐ wú xīn,duàn bì yóu lì xuě。

纳凉萧寺

王寂

午昼葵花泼眼明,绿阴深处辘轳声。wǔ zhòu kuí huā pō yǎn míng,lǜ yīn shēn chù lù lú shēng。
燕泥吹落欺人睡,无赖薰风也世情。yàn ní chuī luò qī rén shuì,wú lài xūn fēng yě shì qíng。

题船子和尚图二首

王寂

雨笠烟蓑三十年,一篙投意便忘船。yǔ lì yān suō sān shí nián,yī gāo tóu yì biàn wàng chuán。
何如更拟吴江上,付与儿孙庆有缘。hé rú gèng nǐ wú jiāng shàng,fù yǔ ér sūn qìng yǒu yuán。