古诗词

李俊民

跋背面弥勒

李俊民

万水千山特特来,谩劳皮袋走尘埃。wàn shuǐ qiān shān tè tè lái,mán láo pí dài zǒu chén āi。
横担柱杖明州去,世上谁能唤得回。héng dān zhù zhàng míng zhōu qù,shì shàng shuí néng huàn dé huí。

题断碑

李俊民

节角催残卧夕阳,岂无神物护文章。jié jiǎo cuī cán wò xī yáng,qǐ wú shén wù hù wén zhāng。
一从荐福雷轰后,片石犹争日月光。yī cóng jiàn fú léi hōng hòu,piàn shí yóu zhēng rì yuè guāng。

游青莲□值巨川彦广二上人出

李俊民

寂寂荒庭落叶堆,与谁重上远公台。jì jì huāng tíng luò yè duī,yǔ shuí zhòng shàng yuǎn gōng tái。
青山不解留人住,立尽秋风曦未来。qīng shān bù jiě liú rén zhù,lì jǐn qiū fēng xī wèi lái。

碧落院松

李俊民

霜干亭亭耸碧空,几年春雨养髯龙。shuāng gàn tíng tíng sǒng bì kōng,jǐ nián chūn yǔ yǎng rán lóng。
也能说得菩提法,何处人闲有万松。yě néng shuō dé pú tí fǎ,hé chù rén xián yǒu wàn sōng。

雪后送宝泉之碧落

李俊民

洒面轻风不觉寒,天花散落满人闲。sǎ miàn qīng fēng bù jué hán,tiān huā sàn luò mǎn rén xián。
殷勤行脚休辞远,出得城门是雪山。yīn qín xíng jiǎo xiū cí yuǎn,chū dé chéng mén shì xuě shān。

戏曹汉臣

李俊民

一见高僧话亦高,醉中往往爱禅逃。yī jiàn gāo sēng huà yì gāo,zuì zhōng wǎng wǎng ài chán táo。
尔曹自谓曹溪后,不怕曹溪笑尔曹。ěr cáo zì wèi cáo xī hòu,bù pà cáo xī xiào ěr cáo。

戏曹汉臣

李俊民

移得花将碧落栽,一枝开后百枝开。yí dé huā jiāng bì luò zāi,yī zhī kāi hòu bǎi zhī kāi。
今生也有狂灵运,待入东林社里来。jīn shēng yě yǒu kuáng líng yùn,dài rù dōng lín shè lǐ lái。

陶学士烹茶图

李俊民

□□天寒对酪奴,竹闲雪鼎与风炉。tiān hán duì lào nú,zhú xián xuě dǐng yǔ fēng lú。
书生事业真堪□,□谓粗人此景无。shū shēng shì yè zhēn kān,wèi cū rén cǐ jǐng wú。

修武骞林观

李俊民

□□带雨阻登临,往事看碑或可寻。dài yǔ zǔ dēng lín,wǎng shì kàn bēi huò kě xún。
不是青牛洞中□,人闲何处有鶱林。bù shì qīng niú dòng zhōng,rén xián hé chù yǒu xiān lín。

射虎

李俊民

逐鹿中原鹿已无,功名那在一於菟。zhú lù zhōng yuán lù yǐ wú,gōng míng nà zài yī yú tú。
分明射中南山虎,李广元来不丈夫。fēn míng shè zhōng nán shān hǔ,lǐ guǎng yuán lái bù zhàng fū。

参谋王君玉魏文侯冒雨出猎图

李俊民

□□冒雨入山林,毕竟驰驱获几禽。mào yǔ rù shān lín,bì jìng chí qū huò jǐ qín。
自是魏侯言不负,当时只合献虞箴。zì shì wèi hóu yán bù fù,dāng shí zhǐ hé xiàn yú zhēn。

抱树石

李俊民

火馀介子身犹在,槁立鲍焦心愈坚。huǒ yú jiè zi shēn yóu zài,gǎo lì bào jiāo xīn yù jiān。
欲向前村问遗叟,石荒树老不知年。yù xiàng qián cūn wèn yí sǒu,shí huāng shù lǎo bù zhī nián。

答筹堂

李俊民

休嫌堂上聚星迟,邂逅人生似有时。xiū xián táng shàng jù xīng chí,xiè hòu rén shēng shì yǒu shí。
鸡黍恐忘今后约,预先报与巨卿知。jī shǔ kǒng wàng jīn hòu yuē,yù xiān bào yǔ jù qīng zhī。

答筹堂

李俊民

秋凉急急授衣迟,便是霜林叶落时。qiū liáng jí jí shòu yī chí,biàn shì shuāng lín yè luò shí。
夜听寒砧动离思,恨无针线小蛮知。yè tīng hán zhēn dòng lí sī,hèn wú zhēn xiàn xiǎo mán zhī。

狂风

李俊民

春光著物酒如浓,白白红红眼界中。chūn guāng zhù wù jiǔ rú nóng,bái bái hóng hóng yǎn jiè zhōng。
又是一场蝴蝶梦,能禁几度落花风。yòu shì yī chǎng hú dié mèng,néng jìn jǐ dù luò huā fēng。

游锦堂后园

李俊民

妆点园林次第新,野花无数不知名。zhuāng diǎn yuán lín cì dì xīn,yě huā wú shù bù zhī míng。
即时唤起闲中兴,惭愧陶家趣未成。jí shí huàn qǐ xián zhōng xīng,cán kuì táo jiā qù wèi chéng。

和王成之梅韵

李俊民

踏雪寻芳路带沙,南枝初放两三花。tà xuě xún fāng lù dài shā,nán zhī chū fàng liǎng sān huā。
高楼寄语休吹笛,留取春风与大家。gāo lóu jì yǔ xiū chuī dí,liú qǔ chūn fēng yǔ dà jiā。

和王成之梅韵

李俊民

朝来一雪幂晴沙,行到前村始见花。cháo lái yī xuě mì qíng shā,xíng dào qián cūn shǐ jiàn huā。
驿使便将春色去,暗香今夜落谁家。yì shǐ biàn jiāng chūn sè qù,àn xiāng jīn yè luò shuí jiā。

玉李花

李俊民

盘根春后几枝分,似比树头花更新。pán gēn chūn hòu jǐ zhī fēn,shì bǐ shù tóu huā gèng xīn。
落月试将颜色照,便如传得谪仙神。luò yuè shì jiāng yán sè zhào,biàn rú chuán dé zhé xiān shén。

半丈红

李俊民

艳冷香清是就中,等闲不肯媚春风。yàn lěng xiāng qīng shì jiù zhōng,děng xián bù kěn mèi chūn fēng。
东君也恨无颜色,染出枝头点点红。dōng jūn yě hèn wú yán sè,rǎn chū zhī tóu diǎn diǎn hóng。