古诗词

溪上春望

罗邺

无端溪上看兰桡,又是东风断柳条。wú duān xī shàng kàn lán ráo,yòu shì dōng fēng duàn liǔ tiáo。
双鬓多于愁里镊,四时须向醉中销。shuāng bìn duō yú chóu lǐ niè,sì shí xū xiàng zuì zhōng xiāo。
行人骏马嘶香陌,独我残阳倚野桥。xíng rén jùn mǎ sī xiāng mò,dú wǒ cán yáng yǐ yě qiáo。
吟水咏山心未已,可能终不胜渔樵。yín shuǐ yǒng shān xīn wèi yǐ,kě néng zhōng bù shèng yú qiáo。
罗邺

罗邺

罗邺 (825—?),字不详,余杭人,有“诗虎”之称。约唐僖宗乾符中前后在世。著有诗集一卷,《新唐书艺文志》传于世。 罗邺的作品>>

猜您喜欢

偶题离亭

罗邺

万般名利不关身,况待山平海变尘。wàn bān míng lì bù guān shēn,kuàng dài shān píng hǎi biàn chén。
五月波涛争下峡,满堂金玉为何人。wǔ yuè bō tāo zhēng xià xiá,mǎn táng jīn yù wèi hé rén。
谩夸浮世青云贵,未尽离杯白发新。mán kuā fú shì qīng yún guì,wèi jǐn lí bēi bái fā xīn。
谁似雨篷篷底客,渚花汀鸟自相亲。shuí shì yǔ péng péng dǐ kè,zhǔ huā tīng niǎo zì xiāng qīn。

夏晚望嵩亭有怀

罗邺

正怜云水与心违,湖上亭高对翠微。zhèng lián yún shuǐ yǔ xīn wéi,hú shàng tíng gāo duì cuì wēi。
尽日不妨凭槛望,终年未必有家归。jǐn rì bù fáng píng kǎn wàng,zhōng nián wèi bì yǒu jiā guī。
青蝉渐傍幽丛噪,白鸟时穿返照飞。qīng chán jiàn bàng yōu cóng zào,bái niǎo shí chuān fǎn zhào fēi。
此地又愁无计住,一竿何处是因依。cǐ dì yòu chóu wú jì zhù,yī gān hé chù shì yīn yī。

途中寄友人

罗邺

秋庭怅望别君初,折柳分襟十载馀。qiū tíng chàng wàng bié jūn chū,zhé liǔ fēn jīn shí zài yú。
相见或因中夜梦,寄来多是隔年书。xiāng jiàn huò yīn zhōng yè mèng,jì lái duō shì gé nián shū。
携樽座外花空老,垂钓江头柳渐疏。xié zūn zuò wài huā kōng lǎo,chuí diào jiāng tóu liǔ jiàn shū。
裁得诗凭千里雁,吟来宁不忆吾庐。cái dé shī píng qiān lǐ yàn,yín lái níng bù yì wú lú。

伤侯弟

罗邺

世间荣辱半相和,昨日权门今雀罗。shì jiān róng rǔ bàn xiāng hé,zuó rì quán mén jīn què luó。
万古明君方纳谏,九江迁客更应多。wàn gǔ míng jūn fāng nà jiàn,jiǔ jiāng qiān kè gèng yīng duō。
碧池草熟人偷钓,画戟春闲莺乱过。bì chí cǎo shú rén tōu diào,huà jǐ chūn xián yīng luàn guò。
几许乐僮无主后,不离邻巷教笙歌。jǐ xǔ lè tóng wú zhǔ hòu,bù lí lín xiàng jiào shēng gē。

春日过寿安山馆

罗邺

旧国多将泉石亲,西游爱此拂行尘。jiù guó duō jiāng quán shí qīn,xī yóu ài cǐ fú xíng chén。
帘开山色离亭午,步入松香别岛春。lián kāi shān sè lí tíng wǔ,bù rù sōng xiāng bié dǎo chūn。
谁肯暂安耕钓地,相逢谩叹路岐身。shuí kěn zàn ān gēng diào dì,xiāng féng mán tàn lù qí shēn。
归期不及桃花水,江上何曾鲙雪鳞。guī qī bù jí táo huā shuǐ,jiāng shàng hé céng kuài xuě lín。

吴门再逢方干处士

罗邺

天上高名世上身,垂纶何不驾蒲轮。tiān shàng gāo míng shì shàng shēn,chuí lún hé bù jià pú lún。
一朝卿相俱前席,千古篇章冠后人。yī cháo qīng xiāng jù qián xí,qiān gǔ piān zhāng guān hòu rén。
稽岭不归空挂梦,吴宫相值欲沾巾。jī lǐng bù guī kōng guà mèng,wú gōng xiāng zhí yù zhān jīn。
吾王若致升平化,可独成周只渭滨。wú wáng ruò zhì shēng píng huà,kě dú chéng zhōu zhǐ wèi bīn。

罗邺

才入新秋百感生,就中蝉噪最堪惊。cái rù xīn qiū bǎi gǎn shēng,jiù zhōng chán zào zuì kān jīng。
能催时节凋双鬓,愁到江山听一声。néng cuī shí jié diāo shuāng bìn,chóu dào jiāng shān tīng yī shēng。
不傍管弦拘醉态,偏依杨柳挠离情。bù bàng guǎn xián jū zuì tài,piān yī yáng liǔ náo lí qíng。
故园闻处犹惆怅,况是经年万里行。gù yuán wén chù yóu chóu chàng,kuàng shì jīng nián wàn lǐ xíng。

秋日留别义初上人

罗邺

塞寺穷秋别还师,西风一雁倍伤悲。sāi sì qióng qiū bié hái shī,xī fēng yī yàn bèi shāng bēi。
每嗟尘世长多事,重到禅斋是几时。měi jiē chén shì zhǎng duō shì,zhòng dào chán zhāi shì jǐ shí。
霜岭自添红叶恨,月溪休和碧云词。shuāng lǐng zì tiān hóng yè hèn,yuè xī xiū hé bì yún cí。
关河回首便千里,飞锡南归讵可知。guān hé huí shǒu biàn qiān lǐ,fēi xī nán guī jù kě zhī。

夏日宿灵岩寺宗公院

罗邺

寺入千岩石路长,孤吟一宿远公房。sì rù qiān yán shí lù zhǎng,gū yín yī sù yuǎn gōng fáng。
卧听半夜杉坛雨,转觉中峰枕簟凉。wò tīng bàn yè shān tán yǔ,zhuǎn jué zhōng fēng zhěn diàn liáng。
花界已无悲喜念,尘襟自足是非妨。huā jiè yǐ wú bēi xǐ niàn,chén jīn zì zú shì fēi fáng。
他年纵使重来此,息得心猿鬓已霜。tā nián zòng shǐ zhòng lái cǐ,xī dé xīn yuán bìn yǐ shuāng。

冬日庙中书事呈栖白上人

罗邺

日高荒庙掩双扉,杉径无人鸟雀悲。rì gāo huāng miào yǎn shuāng fēi,shān jìng wú rén niǎo què bēi。
昨日江潮起归思,满窗风雨觉来时。zuó rì jiāng cháo qǐ guī sī,mǎn chuāng fēng yǔ jué lái shí。
何堪身计长如此,闲尽炉灰却是疑。hé kān shēn jì zhǎng rú cǐ,xián jǐn lú huī què shì yí。
赖有碧云吟句客,禅馀相访说新诗。lài yǒu bì yún yín jù kè,chán yú xiāng fǎng shuō xīn shī。

秋蝶二首

罗邺

秦楼花发时,秦女笑相随。qín lóu huā fā shí,qín nǚ xiào xiāng suí。
及到秋风日,飞来欲问谁。jí dào qiū fēng rì,fēi lái yù wèn shuí。

秋蝶二首

罗邺

似厌栖寒菊,翩翩占晚阳。shì yàn qī hán jú,piān piān zhàn wǎn yáng。
愁人如见此,应下泪千行。chóu rén rú jiàn cǐ,yīng xià lèi qiān xíng。

秋别

罗邺

别路垂杨柳,秋风凄管弦。bié lù chuí yáng liǔ,qiū fēng qī guǎn xián。
青楼君去后,明月为谁圆。qīng lóu jūn qù hòu,míng yuè wèi shuí yuán。

共友人看花

罗邺

愁将万里身,来伴看花人。chóu jiāng wàn lǐ shēn,lái bàn kàn huā rén。
何事独惆怅,故园还又春。hé shì dú chóu chàng,gù yuán hái yòu chūn。

冬夕江上言事五首其五

罗邺

一带长溪渌浸门,数声幽鸟啄云根。yī dài zhǎng xī lù jìn mén,shù shēng yōu niǎo zhuó yún gēn。
松亭尽日唯空坐,难得儒翁共讨论。sōng tíng jǐn rì wéi kōng zuò,nán dé rú wēng gòng tǎo lùn。
110«2345678