古诗词

溪上春望

罗邺

无端溪上看兰桡,又是东风断柳条。wú duān xī shàng kàn lán ráo,yòu shì dōng fēng duàn liǔ tiáo。
双鬓多于愁里镊,四时须向醉中销。shuāng bìn duō yú chóu lǐ niè,sì shí xū xiàng zuì zhōng xiāo。
行人骏马嘶香陌,独我残阳倚野桥。xíng rén jùn mǎ sī xiāng mò,dú wǒ cán yáng yǐ yě qiáo。
吟水咏山心未已,可能终不胜渔樵。yín shuǐ yǒng shān xīn wèi yǐ,kě néng zhōng bù shèng yú qiáo。
罗邺

罗邺

罗邺 (825—?),字不详,余杭人,有“诗虎”之称。约唐僖宗乾符中前后在世。著有诗集一卷,《新唐书艺文志》传于世。 罗邺的作品>>

猜您喜欢

雁二首其二

罗邺

早背胡霜过戍楼,又随寒日下汀洲。zǎo bèi hú shuāng guò shù lóu,yòu suí hán rì xià tīng zhōu。
江南江北多离别,忍报年年两地愁。jiāng nán jiāng běi duō lí bié,rěn bào nián nián liǎng dì chóu。

萤二首

罗邺

水殿清风玉户开,飞光千点去还来。shuǐ diàn qīng fēng yù hù kāi,fēi guāng qiān diǎn qù hái lái。
无风无月长门夜,偏到阶前点绿苔。wú fēng wú yuè zhǎng mén yè,piān dào jiē qián diǎn lǜ tái。

萤二首

罗邺

裴回无烛冷无烟,秋径莎庭入夜天。péi huí wú zhú lěng wú yān,qiū jìng shā tíng rù yè tiān。
休向书窗来照字,近来红蜡满歌筵。xiū xiàng shū chuāng lái zhào zì,jìn lái hóng là mǎn gē yán。

看花

罗邺

花开只恐看来迟,及到愁如未看时。huā kāi zhǐ kǒng kàn lái chí,jí dào chóu rú wèi kàn shí。
家在楚乡身在蜀,一年春色负归期。jiā zài chǔ xiāng shēn zài shǔ,yī nián chūn sè fù guī qī。

柳絮

罗邺

处处东风扑晚阳,轻轻醉粉落无香。chù chù dōng fēng pū wǎn yáng,qīng qīng zuì fěn luò wú xiāng。
就中堪恨隋堤上,曾惹龙舟舞凤凰。jiù zhōng kān hèn suí dī shàng,céng rě lóng zhōu wǔ fèng huáng。

罗邺

纷纷霭霭遍江湖,得路为霖岂合无。fēn fēn ǎi ǎi biàn jiāng hú,dé lù wèi lín qǐ hé wú。
莫使悠扬只如此,帝乡还更暖苍梧。mò shǐ yōu yáng zhǐ rú cǐ,dì xiāng hái gèng nuǎn cāng wú。

芳草

罗邺

曲江岸上天街里,两地纵生车马多。qū jiāng àn shàng tiān jiē lǐ,liǎng dì zòng shēng chē mǎ duō。
不似萋萋南浦见,晚来烟雨半相和。bù shì qī qī nán pǔ jiàn,wǎn lái yān yǔ bàn xiāng hé。

出都门

罗邺

青门春色一花开,长到花时把酒杯。qīng mén chūn sè yī huā kāi,zhǎng dào huā shí bǎ jiǔ bēi。
自觉无家似潮水,不知归处去还来。zì jué wú jiā shì cháo shuǐ,bù zhī guī chù qù hái lái。

宫中二首

罗邺

芳草长含玉辇尘,君王游幸此中频。fāng cǎo zhǎng hán yù niǎn chén,jūn wáng yóu xìng cǐ zhōng pín。
今朝别有承恩处,鹦鹉飞来说似人。jīn cháo bié yǒu chéng ēn chù,yīng wǔ fēi lái shuō shì rén。

宫中二首

罗邺

虽然自小属梨园,不识先皇玉殿门。suī rán zì xiǎo shǔ lí yuán,bù shí xiān huáng yù diàn mén。
还是当时歌舞曲,今来何处最承恩。hái shì dāng shí gē wǔ qū,jīn lái hé chù zuì chéng ēn。

河湟

罗邺

河湟何计绝烽烟,免使征人更戍边。hé huáng hé jì jué fēng yān,miǎn shǐ zhēng rén gèng shù biān。
尽放农桑无一事,遣教知有太平年。jǐn fàng nóng sāng wú yī shì,qiǎn jiào zhī yǒu tài píng nián。

闻子规

罗邺

蜀魄千年尚怨谁,声声啼血向花枝。shǔ pò qiān nián shàng yuàn shuí,shēng shēng tí xuè xiàng huā zhī。
满山明月东风夜,正是愁人不寐时。mǎn shān míng yuè dōng fēng yè,zhèng shì chóu rén bù mèi shí。

望仙

罗邺

千山垒土望三山,云鹤无踪羽卫还。qiān shān lěi tǔ wàng sān shān,yún hè wú zōng yǔ wèi hái。
若说神仙求便得,茂陵何事在人间。ruò shuō shén xiān qiú biàn dé,mào líng hé shì zài rén jiān。

放鹧鸪

罗邺

好傍青山与碧溪,刺桐毛竹待双栖。hǎo bàng qīng shān yǔ bì xī,cì tóng máo zhú dài shuāng qī。
花时迁客伤离别,莫向相思树上啼。huā shí qiān kè shāng lí bié,mò xiàng xiāng sī shù shàng tí。

骊山

罗邺

风摇岩桂露闻香,白鹿惊时出绕墙。fēng yáo yán guì lù wén xiāng,bái lù jīng shí chū rào qiáng。
不向骊山锁宫殿,可知仙去是明皇。bù xiàng lí shān suǒ gōng diàn,kě zhī xiān qù shì míng huáng。
110«2345678