古诗词

相和歌辞·古决绝词三首

元稹

【其一】
乍可为天上牵牛织女星,不愿为庭前红槿枝。zhà kě wèi tiān shàng qiān niú zhī nǚ xīng,bù yuàn wèi tíng qián hóng jǐn zhī。
七月七日一相见,相见故心终不移。qī yuè qī rì yī xiāng jiàn,xiāng jiàn gù xīn zhōng bù yí。
那能朝开暮飞去,一任东西南北吹。nà néng cháo kāi mù fēi qù,yī rèn dōng xī nán běi chuī。
分不两相守,恨不两相思。fēn bù liǎng xiāng shǒu,hèn bù liǎng xiāng sī。
对面且如此,背面当可知)。duì miàn qiě rú cǐ,bèi miàn dāng kě zhī。
春风撩乱伯劳语,况是此时抛去时。chūn fēng liāo luàn bó láo yǔ,kuàng shì cǐ shí pāo qù shí。
握手苦相问,竟不言后期。wò shǒu kǔ xiāng wèn,jìng bù yán hòu qī。
君情既决绝,妾意已参差。jūn qíng jì jué jué,qiè yì yǐ cān chà。
借如死生别,安得长苦悲。jiè rú sǐ shēng bié,ān dé zhǎng kǔ bēi。
【其二】
噫春冰之将泮,何余怀之独结。yī chūn bīng zhī jiāng pàn,hé yú huái zhī dú jié。
有美一人,于焉旷绝。yǒu měi yī rén,yú yān kuàng jué。
一日不见,比一日于三年,况三年之旷别。yī rì bù jiàn,bǐ yī rì yú sān nián,kuàng sān nián zhī kuàng bié。
水得风兮小而已波,笋在苞兮高不见节。shuǐ dé fēng xī xiǎo ér yǐ bō,sǔn zài bāo xī gāo bù jiàn jié。
矧桃李之当春,竞众人之攀折。shěn táo lǐ zhī dāng chūn,jìng zhòng rén zhī pān zhé。
我自顾悠悠而若云,又安能保君皓皓之如雪。wǒ zì gù yōu yōu ér ruò yún,yòu ān néng bǎo jūn hào hào zhī rú xuě。
感破镜之分明,睹泪痕之馀血。gǎn pò jìng zhī fēn míng,dǔ lèi hén zhī yú xuè。
幸他人之既不我先,又安能使他人之终不我夺。xìng tā rén zhī jì bù wǒ xiān,yòu ān néng shǐ tā rén zhī zhōng bù wǒ duó。
已焉哉!织女别黄姑,一年一度暂相见,彼此隔河何事无。yǐ yān zāi!zhī nǚ bié huáng gū,yī nián yī dù zàn xiāng jiàn,bǐ cǐ gé hé hé shì wú。
【其三】
夜夜相抱眠,幽怀尚沈结。yè yè xiāng bào mián,yōu huái shàng shěn jié。
那堪一年事,长遣一宵说。nà kān yī nián shì,zhǎng qiǎn yī xiāo shuō。
但感久相思,何暇暂相悦。dàn gǎn jiǔ xiāng sī,hé xiá zàn xiāng yuè。
虹桥薄夜成,龙驾侵晨列。hóng qiáo báo yè chéng,lóng jià qīn chén liè。
生憎野鹊往迟回,死恨天鸡识时节。shēng zēng yě què wǎng chí huí,sǐ hèn tiān jī shí shí jié。
曙色渐曈昽,华星次明灭。shǔ sè jiàn tóng lóng,huá xīng cì míng miè。
一去又一年,一年何时彻。yī qù yòu yī nián,yī nián hé shí chè。
有此迢递期,不如生死别。yǒu cǐ tiáo dì qī,bù rú shēng sǐ bié。
天公隔是妒相怜,何不便教相决绝。tiān gōng gé shì dù xiāng lián,hé bù biàn jiào xiāng jué jué。
元稹

元稹

元稹(779年-831年,或唐代宗大历十四年至文宗大和五年),字微之,别字威明,唐洛阳人(今河南洛阳)。父元宽,母郑氏。为北魏宗室鲜卑族拓跋部后裔,是什翼犍之十四世孙。早年和白居易共同提倡“新乐府”。世人常把他和白居易并称“元白”。 元稹的作品>>

猜您喜欢

虫豸诗巴蛇三首其一

元稹

乍可巢蚊睫,胡为附蟒鳞。zhà kě cháo wén jié,hú wèi fù mǎng lín。
已微于蠢蠢,仍害及仁人。yǐ wēi yú chǔn chǔn,réng hài jí rén rén。
动植皆分命,毫芒亦是身。dòng zhí jiē fēn mìng,háo máng yì shì shēn。
哀哉此幽物,生死敌浮尘。āi zāi cǐ yōu wù,shēng sǐ dí fú chén。

虫豸诗巴蛇三首其一

元稹

但觉皮肤憯,安知琐细来。dàn jué pí fū cǎn,ān zhī suǒ xì lái。
因风吹薄雾,向日误轻埃。yīn fēng chuī báo wù,xiàng rì wù qīng āi。
暗啮堪销骨,潜飞有祸胎。àn niè kān xiāo gǔ,qián fēi yǒu huò tāi。
然无防备处,留待雪霜摧。rán wú fáng bèi chù,liú dài xuě shuāng cuī。

虫豸诗巴蛇三首其一

元稹

阴深山有瘴,湿垫草多虻。yīn shēn shān yǒu zhàng,shī diàn cǎo duō méng。
众噬锥刀毒,群飞风雨声。zhòng shì zhuī dāo dú,qún fēi fēng yǔ shēng。
汗粘疮痏痛,日曝苦辛行。hàn zhān chuāng wěi tòng,rì pù kǔ xīn xíng。
饱尔蛆残腹,安知天地情。bǎo ěr qū cán fù,ān zhī tiān dì qíng。

虫豸诗巴蛇三首其一

元稹

千山溪沸石,六月火烧云。qiān shān xī fèi shí,liù yuè huǒ shāo yún。
自顾生无类,那堪毒有群。zì gù shēng wú lèi,nà kān dú yǒu qún。
搏牛皮若截,噬马血成文。bó niú pí ruò jié,shì mǎ xuè chéng wén。
蹄角尚如此,肌肤安可云。tí jiǎo shàng rú cǐ,jī fū ān kě yún。

虫豸诗巴蛇三首其一

元稹

辛螫终非久,炎凉本递兴。xīn shì zhōng fēi jiǔ,yán liáng běn dì xīng。
秋风自天落,夏蘖与霜澄。qiū fēng zì tiān luò,xià niè yǔ shuāng chéng。
一镜开潭面,千锋露石棱。yī jìng kāi tán miàn,qiān fēng lù shí léng。
气平虫豸死,云路好攀登。qì píng chóng zhì sǐ,yún lù hǎo pān dēng。

楚歌十首

元稹

楚人千万户,生死系时君。chǔ rén qiān wàn hù,shēng sǐ xì shí jūn。
当璧便为嗣,贤愚安可分。dāng bì biàn wèi sì,xián yú ān kě fēn。
干戈长浩浩,篡乱亦纷纷。gàn gē zhǎng hào hào,cuàn luàn yì fēn fēn。
纵有明在下,区区何足云。zòng yǒu míng zài xià,qū qū hé zú yún。

楚歌十首

元稹

陶虞事已远,尼父独将明。táo yú shì yǐ yuǎn,ní fù dú jiāng míng。
潜穴龙无位,幽林兰自生。qián xué lóng wú wèi,yōu lín lán zì shēng。
楚王谋授邑,此意复中倾。chǔ wáng móu shòu yì,cǐ yì fù zhōng qīng。
未别子西语,纵来何所成。wèi bié zi xī yǔ,zòng lái hé suǒ chéng。

楚歌十首

元稹

平王渐昏惑,无极转承恩。píng wáng jiàn hūn huò,wú jí zhuǎn chéng ēn。
子建犹相贰,伍奢安得存。zi jiàn yóu xiāng èr,wǔ shē ān dé cún。
生居宫雉閟,死葬寝园尊。shēng jū gōng zhì bì,sǐ zàng qǐn yuán zūn。
岂料奔吴士,鞭尸郢市门。qǐ liào bēn wú shì,biān shī yǐng shì mén。

楚歌十首

元稹

惧盈因邓曼,罢猎为樊姬。jù yíng yīn dèng màn,bà liè wèi fán jī。
盛德留金石,清风鉴薄帷。shèng dé liú jīn shí,qīng fēng jiàn báo wéi。
襄王忽妖梦,宋玉复淫辞。xiāng wáng hū yāo mèng,sòng yù fù yín cí。
万事捐宫馆,空山云雨期。wàn shì juān gōng guǎn,kōng shān yún yǔ qī。

楚歌十首

元稹

宜僚南市住,未省食人恩。yí liáo nán shì zhù,wèi shěng shí rén ēn。
临难忽相感,解纷宁用言。lín nán hū xiāng gǎn,jiě fēn níng yòng yán。
何如晋夷甫,坐占紫微垣。hé rú jìn yí fǔ,zuò zhàn zǐ wēi yuán。
看著五胡乱,清谈空自尊。kàn zhù wǔ hú luàn,qīng tán kōng zì zūn。

楚歌十首

元稹

谁恃王深宠,谁为楚上卿。shuí shì wáng shēn chǒng,shuí wèi chǔ shàng qīng。
包胥心独许,连夜哭秦兵。bāo xū xīn dú xǔ,lián yè kū qín bīng。
千乘徒虚尔,一夫安可轻。qiān chéng tú xū ěr,yī fū ān kě qīng。
殷勤聘名士,莫但倚方城。yīn qín pìn míng shì,mò dàn yǐ fāng chéng。

楚歌十首

元稹

梁业雄图尽,遗孙世运消。liáng yè xióng tú jǐn,yí sūn shì yùn xiāo。
宣明徒有号,江汉不相朝。xuān míng tú yǒu hào,jiāng hàn bù xiāng cháo。
碑碣高临路,松枝半作樵。bēi jié gāo lín lù,sōng zhī bàn zuò qiáo。
唯馀开圣寺,犹学武皇妖。wéi yú kāi shèng sì,yóu xué wǔ huáng yāo。

楚歌十首

元稹

江陵南北道,长有远人来。jiāng líng nán běi dào,zhǎng yǒu yuǎn rén lái。
死别登舟去,生心上马回。sǐ bié dēng zhōu qù,shēng xīn shàng mǎ huí。
荣枯诚异日,今古尽同灰。róng kū chéng yì rì,jīn gǔ jǐn tóng huī。
巫峡朝云起,荆王安在哉。wū xiá cháo yún qǐ,jīng wáng ān zài zāi。

楚歌十首

元稹

三峡连天水,奔波万里来。sān xiá lián tiān shuǐ,bēn bō wàn lǐ lái。
风涛各自急,前后苦相推。fēng tāo gè zì jí,qián hòu kǔ xiāng tuī。
倒入黄牛漩,惊冲滟滪堆。dào rù huáng niú xuán,jīng chōng yàn yù duī。
古今流不尽,流去不曾回。gǔ jīn liú bù jǐn,liú qù bù céng huí。

楚歌十首

元稹

八荒同日月,万古共山川。bā huāng tóng rì yuè,wàn gǔ gòng shān chuān。
生死既由命,兴衰还付天。shēng sǐ jì yóu mìng,xīng shuāi hái fù tiān。
栖栖王粲赋,愤愤屈平篇。qī qī wáng càn fù,fèn fèn qū píng piān。
各自埋幽恨,江流终宛然。gè zì mái yōu hèn,jiāng liú zhōng wǎn rán。
7571234567»