古诗词

相和歌辞·古决绝词三首

元稹

【其一】
乍可为天上牵牛织女星,不愿为庭前红槿枝。zhà kě wèi tiān shàng qiān niú zhī nǚ xīng,bù yuàn wèi tíng qián hóng jǐn zhī。
七月七日一相见,相见故心终不移。qī yuè qī rì yī xiāng jiàn,xiāng jiàn gù xīn zhōng bù yí。
那能朝开暮飞去,一任东西南北吹。nà néng cháo kāi mù fēi qù,yī rèn dōng xī nán běi chuī。
分不两相守,恨不两相思。fēn bù liǎng xiāng shǒu,hèn bù liǎng xiāng sī。
对面且如此,背面当可知)。duì miàn qiě rú cǐ,bèi miàn dāng kě zhī。
春风撩乱伯劳语,况是此时抛去时。chūn fēng liāo luàn bó láo yǔ,kuàng shì cǐ shí pāo qù shí。
握手苦相问,竟不言后期。wò shǒu kǔ xiāng wèn,jìng bù yán hòu qī。
君情既决绝,妾意已参差。jūn qíng jì jué jué,qiè yì yǐ cān chà。
借如死生别,安得长苦悲。jiè rú sǐ shēng bié,ān dé zhǎng kǔ bēi。
【其二】
噫春冰之将泮,何余怀之独结。yī chūn bīng zhī jiāng pàn,hé yú huái zhī dú jié。
有美一人,于焉旷绝。yǒu měi yī rén,yú yān kuàng jué。
一日不见,比一日于三年,况三年之旷别。yī rì bù jiàn,bǐ yī rì yú sān nián,kuàng sān nián zhī kuàng bié。
水得风兮小而已波,笋在苞兮高不见节。shuǐ dé fēng xī xiǎo ér yǐ bō,sǔn zài bāo xī gāo bù jiàn jié。
矧桃李之当春,竞众人之攀折。shěn táo lǐ zhī dāng chūn,jìng zhòng rén zhī pān zhé。
我自顾悠悠而若云,又安能保君皓皓之如雪。wǒ zì gù yōu yōu ér ruò yún,yòu ān néng bǎo jūn hào hào zhī rú xuě。
感破镜之分明,睹泪痕之馀血。gǎn pò jìng zhī fēn míng,dǔ lèi hén zhī yú xuè。
幸他人之既不我先,又安能使他人之终不我夺。xìng tā rén zhī jì bù wǒ xiān,yòu ān néng shǐ tā rén zhī zhōng bù wǒ duó。
已焉哉!织女别黄姑,一年一度暂相见,彼此隔河何事无。yǐ yān zāi!zhī nǚ bié huáng gū,yī nián yī dù zàn xiāng jiàn,bǐ cǐ gé hé hé shì wú。
【其三】
夜夜相抱眠,幽怀尚沈结。yè yè xiāng bào mián,yōu huái shàng shěn jié。
那堪一年事,长遣一宵说。nà kān yī nián shì,zhǎng qiǎn yī xiāo shuō。
但感久相思,何暇暂相悦。dàn gǎn jiǔ xiāng sī,hé xiá zàn xiāng yuè。
虹桥薄夜成,龙驾侵晨列。hóng qiáo báo yè chéng,lóng jià qīn chén liè。
生憎野鹊往迟回,死恨天鸡识时节。shēng zēng yě què wǎng chí huí,sǐ hèn tiān jī shí shí jié。
曙色渐曈昽,华星次明灭。shǔ sè jiàn tóng lóng,huá xīng cì míng miè。
一去又一年,一年何时彻。yī qù yòu yī nián,yī nián hé shí chè。
有此迢递期,不如生死别。yǒu cǐ tiáo dì qī,bù rú shēng sǐ bié。
天公隔是妒相怜,何不便教相决绝。tiān gōng gé shì dù xiāng lián,hé bù biàn jiào xiāng jué jué。
元稹

元稹

元稹(779年-831年,或唐代宗大历十四年至文宗大和五年),字微之,别字威明,唐洛阳人(今河南洛阳)。父元宽,母郑氏。为北魏宗室鲜卑族拓跋部后裔,是什翼犍之十四世孙。早年和白居易共同提倡“新乐府”。世人常把他和白居易并称“元白”。 元稹的作品>>

猜您喜欢

赋得雨后花

元稹

红芳怜静色,深与雨相宜。hóng fāng lián jìng sè,shēn yǔ yǔ xiāng yí。
馀滴下纤蕊,残珠堕细枝。yú dī xià xiān ruǐ,cán zhū duò xì zhī。
浣花江上思,啼粉镜中窥。huàn huā jiāng shàng sī,tí fěn jìng zhōng kuī。
念此低回久,风光幸一吹。niàn cǐ dī huí jiǔ,fēng guāng xìng yī chuī。

早归

元稹

春静晓风微,凌晨带酒归。chūn jìng xiǎo fēng wēi,líng chén dài jiǔ guī。
远山笼宿雾,高树影朝晖。yuǎn shān lóng sù wù,gāo shù yǐng cháo huī。
饮马鱼惊水,穿花露滴衣。yǐn mǎ yú jīng shuǐ,chuān huā lù dī yī。
娇莺似相恼,含啭傍人飞。jiāo yīng shì xiāng nǎo,hán zhuàn bàng rén fēi。

晚秋

元稹

竹露滴寒声,离人晓思惊。zhú lù dī hán shēng,lí rén xiǎo sī jīng。
酒醒秋簟冷,风急夏衣轻。jiǔ xǐng qiū diàn lěng,fēng jí xià yī qīng。
寝倦解幽梦,虑闲添远情。qǐn juàn jiě yōu mèng,lǜ xián tiān yuǎn qíng。
谁怜独欹枕,斜月透窗明。shuí lián dú yī zhěn,xié yuè tòu chuāng míng。

送林复梦赴韦令辟

元稹

蜀路危于剑,怜君自坦途。shǔ lù wēi yú jiàn,lián jūn zì tǎn tú。
几回曾啖炙,千里远衔珠。jǐ huí céng dàn zhì,qiān lǐ yuǎn xián zhū。
野性便荒饮,时风忌酒徒。yě xìng biàn huāng yǐn,shí fēng jì jiǔ tú。
相门多礼让,前后莫相逾。xiāng mén duō lǐ ràng,qián hòu mò xiāng yú。

忆杨十二

元稹

杨子爱言诗,春天好咏时。yáng zi ài yán shī,chūn tiān hǎo yǒng shí。
恋花从马滞,联句放杯迟。liàn huā cóng mǎ zhì,lián jù fàng bēi chí。
日映含烟竹,风牵卧柳丝。rì yìng hán yān zhú,fēng qiān wò liǔ sī。
南山更多兴,须作白云期。nán shān gèng duō xīng,xū zuò bái yún qī。

夜合

元稹

绮树满朝阳,融融有露光。qǐ shù mǎn cháo yáng,róng róng yǒu lù guāng。
雨多疑濯锦,风散似分妆。yǔ duō yí zhuó jǐn,fēng sàn shì fēn zhuāng。
叶密烟蒙火,枝低绣拂墙。yè mì yān méng huǒ,zhī dī xiù fú qiáng。
更怜当暑见,留咏日偏长。gèng lián dāng shǔ jiàn,liú yǒng rì piān zhǎng。

新竹

元稹

新篁才解箨,寒色已青葱。xīn huáng cái jiě tuò,hán sè yǐ qīng cōng。
冉冉偏凝粉,萧萧渐引风。rǎn rǎn piān níng fěn,xiāo xiāo jiàn yǐn fēng。
扶疏多透日,寥落未成丛。fú shū duō tòu rì,liáo luò wèi chéng cóng。
惟有团团节,坚贞大小同。wéi yǒu tuán tuán jié,jiān zhēn dà xiǎo tóng。

秋相望

元稹

檐月惊残梦,浮凉满夏衾。yán yuè jīng cán mèng,fú liáng mǎn xià qīn。
蟏蛸低户网,萤火度墙阴。xiāo shāo dī hù wǎng,yíng huǒ dù qiáng yīn。
炉暗灯光短,床空帐影深。lú àn dēng guāng duǎn,chuáng kōng zhàng yǐng shēn。
此时相望久,高树忆横岑。cǐ shí xiāng wàng jiǔ,gāo shù yì héng cén。

春病

元稹

病来闲卧久,因见静时心。bìng lái xián wò jiǔ,yīn jiàn jìng shí xīn。
残月晓窗迥,落花幽院深。cán yuè xiǎo chuāng jiǒng,luò huā yōu yuàn shēn。
望山移坐榻,行药步墙阴。wàng shān yí zuò tà,xíng yào bù qiáng yīn。
车马门前度,遥闻哀苦吟。chē mǎ mén qián dù,yáo wén āi kǔ yín。

山竹枝

元稹

深院虎溪竹,远公身自栽。shēn yuàn hǔ xī zhú,yuǎn gōng shēn zì zāi。
多惭折君节,扶我出山来。duō cán zhé jūn jié,fú wǒ chū shān lái。
贵宅安危步,难将混俗材。guì zhái ān wēi bù,nán jiāng hùn sú cái。
还投辋川水,从作老龙回。hái tóu wǎng chuān shuǐ,cóng zuò lǎo lóng huí。

悟禅三首寄胡果

元稹

近闻胡隐士,潜认得心王。jìn wén hú yǐn shì,qián rèn dé xīn wáng。
不恨百年促,翻悲万劫长。bù hèn bǎi nián cù,fān bēi wàn jié zhǎng。
有修终有限,无事亦无殃。yǒu xiū zhōng yǒu xiàn,wú shì yì wú yāng。
慎莫通方便,应机不顿忘。shèn mò tōng fāng biàn,yīng jī bù dùn wàng。

悟禅三首寄胡果

元稹

百年都几日,何事苦嚣然。bǎi nián dōu jǐ rì,hé shì kǔ xiāo rán。
晚岁倦为学,闲心易到禅。wǎn suì juàn wèi xué,xián xīn yì dào chán。
病宜多宴坐,贫似少攀缘。bìng yí duō yàn zuò,pín shì shǎo pān yuán。
自笑无名字,因名自在天。zì xiào wú míng zì,yīn míng zì zài tiān。

悟禅三首寄胡果

元稹

近见新章句,因知见在心。jìn jiàn xīn zhāng jù,yīn zhī jiàn zài xīn。
春游晋祠水,晴上霍山岑。chūn yóu jìn cí shuǐ,qíng shàng huò shān cén。
问法僧当偈,还丹客赠金。wèn fǎ sēng dāng jì,hái dān kè zèng jīn。
莫惊头欲白,禅观老弥深。mò jīng tóu yù bái,chán guān lǎo mí shēn。

东台去

元稹

陶君喜不遇,予每为君言。táo jūn xǐ bù yù,yǔ měi wèi jūn yán。
今日东台去,澄心在陆浑。jīn rì dōng tái qù,chéng xīn zài lù hún。
旋抽随日俸,并买近山园。xuán chōu suí rì fèng,bìng mǎi jìn shān yuán。
千万崔兼白,殷勤承主恩。qiān wàn cuī jiān bái,yīn qín chéng zhǔ ēn。

戴光弓

元稹

潞府筋角劲,戴光因合成。lù fǔ jīn jiǎo jìn,dài guāng yīn hé chéng。
因君怀胆气,赠我定交情。yīn jūn huái dǎn qì,zèng wǒ dìng jiāo qíng。
不拟闲穿叶,那能枉始生。bù nǐ xián chuān yè,nà néng wǎng shǐ shēng。
唯调一只箭,飞入破聊城。wéi diào yī zhǐ jiàn,fēi rù pò liáo chéng。